CƠ GIÁP KHẾ ƯỚC NÔ ĐÃI - Trang 983

sao anh còn dùng mấy cái kiểu kia để giết chết em? Không phải anh cố ý
đấy chứ?”

Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu vẻ mặt oan ức, bật cười, véo mặt cậu,

nói: “Được rồi, anh luôn muốn mở khoang điều khiển để lôi em ra, nhưng
mỗi lần động thủ thì hệ thống lại tuyên bố trận đấu kết thúc. Cuối cùng, anh
đành phải bảo em tự đi ra nhưng cuối cùng em lại bỏ chạy. Bé yêu à, em
nhát gan quá đấy, như vậy chẳng giống người của anh chút nào hết.”

La Tiểu Lâu tức giận nhìn chòng chọc Nguyên Tích đang phàn nàn lại

mình, lầm bầm: “Vậy anh cho em giết mấy lần, cho em giẫm lên người anh
xem thế nào.”

“Vậy thử luôn đi.” Nguyên Tích nói, nghiêng người, bế La Tiểu Lâu đặt

lên người, để hai chân cậu quấn sang hai bên sườn.

“Này, anh làm cái gì thế…”

Nguyên Tích hai mắt tỏa sáng lấp lánh nhìn La Tiểu Lâu: “Hôm nay anh

bị em làm cho hưng phấn quá không ngủ được, chúng ta làm đi, lần này
cho em chủ động.”

Chủ động chính là tự di chuyển, như vậy càng khiến người ta không chịu

nổi hơn — Nguyên Tích phụ bạc còn có thể lấy giọng điệu ban ân mà nói
ra câu như thế.

“Em…” La Tiểu Lâu gian nan mở miệng.

Nguyên Tích cắt đứt lời cự tuyệt của La Tiểu Lâu, vừa thuần thục lột đồ

ngủ của cậu vừa nói: “Anh biết em muốn tư thế này từ lâu rồi, đến đây nào,
còn gì mà ngượng ngụng nữa, anh sẽ không cười em đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.