CƠ GIÁP KHẾ ƯỚC NÔ ĐÃI - Trang 994

sao, hôm nay là ngày cuối cùng đấy, nếu nó thật sự không bỏ cuộc chịu
thua thì ngày mai có trò hay để xem đó. Hai người các ông đang không
nằm mơ, cho rằng có thể thắng đấy chứ?” Nói xong tự cho là chuyện hài
lắm, cười ha hả.

Lạc Kỳ bình tĩnh nhìn Thác Đức, “Trận đấu nhỏ như thế này chẳng cần

phải quá nghiêm trọng như vậy.” Nói xong không quay đầu lại, xoay người
đi khỏi.

Thác Đức ở phía sau nghiến răng nghiến lợi, quay người đến phòng huấn

luyện của Lucca, thông thường dưới tình hình như thế này ông ta sẽ không
đi gặp Lucca. Hiện tại Lucca đang bỏ quá nhiều sinh lực vào phương diện
khác, hắn có thể duy trì trình độ ở nhóm thứ năm là kết quả của mỗi ngày
rèn luyện.

Thấy huấn luyện viên hiếm khi gặp tới, Lucca liền chui ra khỏi cơ giáp.

Thác Đức giơ bàn tay phì nhiêu đeo đầy nhẫn bảo thạch ra cầm lấy tay

Lucca, vừa cười vừa nói: “Bây giờ mà vẫn còn nỗ lực như vậy, thật sự là
hiếm thấy lắm đó. Tôi qua đây là muốn nói với cậu mấy câu, cuộc đối
chiến ngày mai cậu nhất định sẽ thắng, đúng không.”

Lucca nhíu mày, khinh thường hừ một tiếng: “Đương nhiên rồi, loại trình

độ chuột nhắt đó chẳng cần em tốn công, ba phút là xong xuôi.”

Thác Đức hài lòng cười cợt: “Đúng vậy, tôi rất tự tin với cậu. Tôi tới là

muốn nói với cậu rằng, nếu thắng thì phải thắng sao cho đẹp. Cho cái thằng
dám ngang nhiên khiêu chiến với cậu kia nếm mấy chiêu, tiện thể dạy thay
huấn luyện viên của nó biết cái gì gọi là kỹ năng.”

Lucca lập tức hiểu ý Thác Đức, nhếch miệng, “Thầy hãy chờ tin tức tốt

của em.”

Thác Đức gật đầu, “Được rồi, tôi cược cậu thắng đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.