CỌ HOANG - Trang 102

chiếc máy chữ, anh đã viết rồi bán cho những tạp chí chuyên đăng các mẩu
truyện rẻ tiền dành cho độc giả nữ - những mẩu truyện bắt đầu bằng câu
“Tôi có một cơ thể và những khát khao của một người đàn bà, nhưng xét về
hiểu biết và sự trải đời thì tôi chỉ là một đứa trẻ” hoặc “Ước gì tôi có tình
yêu của người mẹ che chở cho tôi trong cái ngày kinh khủng đó”, những
mẩu truyện mà từ chữ cái in hoa đầu tiên cho đến đoạn cuối cùng đều được
anh viết bằng thôi thúc đau đớn và nỗi điên cuồng khôn nguôi giống như
trung vệ của một đội bóng học hành chật vật, cướp được bóng (chính các
tác phẩm như Chim hải âu, Nghìn lẻ một đêm mới là đấu thủ của gã trung
vệ chứ không phải là những vạch vôi rõ rành rành, đáng sợ và vô nghĩa như
cơn ác mộng của một kẻ đần độn trên sân thi đấu) và chạy mướt mồ hôi cho
tới khi cuộc chơi kết thúc - gục xuống hoặc nằm vắt ngang đường biên,
không quan trọng là đường biên của bên nào; sau đó, đôi khi vào lúc mặt
trời hiện ra bên ngoài ô cửa sổ mở toang của phòng ngủ lạnh lẽo, anh trèo
lên giường nằm cạnh Charlotte trong khi cô trở mình về phía anh mà không
tỉnh giấc, lẩm bẩm điều gì đó bằng giọng nghèn nghẹt nghe chẳng rõ, và
anh lại nằm đó ôm cô giống như đã từng làm trong cái đêm cuối cùng bên
hồ; anh thức chong chong, cứng người, im lặng và không hề biết đến cảm
giác thèm ngủ, chỉ nằm đó đợi mùi và tiếng vọng của mẻ truyện rẻ tiền mới
nhất dành cho loại độc giả tầm thường được trút ra khỏi cơ thể mình.

Vậy là hầu như anh thức trong khi cô ngủ và ngược lại. Cô thường

thức dậy, đóng cửa sổ, mặc quần áo rồi pha cà phê (bữa sáng mà khi túng
thiếu và không biết sắp tới lấy đâu ra cà phê để cho vào bình, họ chuẩn bị
đồ ăn và ăn cùng nhau, những chiếc bát đĩa bẩn được xếp kề nhau ở bồn
rửa) và rời khỏi nhà lúc nào anh không hay biết. Sau đó đến lượt anh thức
dậy, lắng nghe tiếng những đứa trẻ đi ngoài đường phố trong khi cà phê
được hâm nóng, uống cà phê rồi ngồi xuống bên chiếc máy chữ, không cần
cố gắng hay có niềm hối tiếc đặc biệt nào, bắt đầu trôi vào cơn mê của tính
sáng tạo đơn điệu. Thoạt đầu, anh tự làm bữa trưa cho mình theo kiểu thực
hiện một thủ tục - lấy thực phẩm, thái thịt và chế biến chúng hệt như tối
hôm trước, giống một đứa bé trai trong bộ quần áo kiểu Daniel Boone mới
toanh tích trữ những chiếc bánh quy trong ngăn tủ để chổi. Nhưng từ khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.