CỌ HOANG - Trang 104

đau đớn vì đã phải mang vẻ nhăn nhó cứng nhắc trong suốt nhiều tiếng
đồng hồ. Và rồi Charlotte bước vào quán; họ ngừng nói chuyện, nhìn cô
bước tới, chen qua đám đông ở quầy bar, len lách giữa đám người phục vụ
cùng những chiếc bàn kê san sát, với chiếc áo khoác không cài cúc mặc
ngoài bộ đồng phục gọn ghẽ, chiếc mũ được đội theo kiểu hơi hếch về phía
sau như thể cô đã dùng cánh tay gạt nó trong một cử chỉ thể hiện cơn thấm
mệt thường thấy ở phụ nữ, đi tới bên chiếc bàn họ đang ngồi, sắc mặt
không được hồng hào mà đầy vẻ mệt mỏi mặc dù cô vẫn bước đi một cách
mạnh mẽ và vững chãi như mọi khi, đôi mắt toát lên vẻ trung thực cố hữu
không thể lung lạc phía trên chiếc mũi ngắn cùng sự mạnh mẽ trên cái
miệng thô, rộng, nhợt nhạt. “Rượu rum nhé, các chàng”, cô nói rồi ngồi lún
sâu trong chiếc ghế đã được một trong hai người bọn họ kéo ra: “Rồi, bố
ạ”. Sau đó họ ăn, vào cái giờ không thích hợp khi mà hầu như những người
khác chỉ mới bắt đầu chuẩn bị nấu nướng (“Tôi cảm thấy bọn mình giống
như ba con gấu trong một cái chuồng vào chiều Chủ nhật vậy”, cô nói), ăn
bữa mà không ai trong bọn họ muốn rồi giải tán, McCord tới tòa soạn,
Charlotte và Wilbourne quay trở lại cửa hàng.

Hai ngày trước Giáng Sinh, cô bước vào quán bar với một gói quà

trong tay. Đó là quà Giáng Sinh dành cho hai đứa con gái của cô. Nơi họ
đang sống không còn bàn làm việc cũng chẳng có ô cửa sổ trần. Cô mở cái
gói đó ra rồi gói lại theo cách của mình trong lúc ngồi ở mép giường - nơi
mà việc hoài thai trẻ con xảy ra không có chủ ý giờ đây trở thành cái bệ tôn
nghiêm của hoạt động nghi lễ dành cho chúng; cô ngồi giữa đám giấy gói
quà được trang trí hình những chiếc lá nhỏ, những sợi dây màu xanh, đỏ
mỏng manh và những cái nhãn được phết keo dính mà nhìn hai gói quà
mình đã chọn mua với giá khá đắt nhưng chẳng có gì đặc biệt bằng ánh mắt
đờ đẫn, chán nản. “Em thậm chí không được dạy cách gói các thứ”, cô nói.
“Trẻ con ư?” Đây thực sự không phải là việc của trẻ con mà là của người
lớn: Một tuần để quay trở lại làm trẻ con, để tặng thứ mà bản thân anh
không muốn cho người chẳng muốn nhận nó, và đòi hỏi người ta phải cảm
ơn mình. Và bọn trẻ cũng làm như thế, trao đổi cái chúng không muốn cho
anh. Chúng tạm thôi không làm trẻ con để chấp nhận vai trò mà anh đã từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.