CỌ HOANG - Trang 103

mua được cái máy chữ (anh tự nhủ sẽ sẵn lòng từ bỏ vị trí nghiệp dư của
mình và thậm chí không còn phải giả vờ với chính mình rằng đó là một
việc làm cho vui nữa), anh bắt đầu chẳng buồn bận tâm đến chuyện ăn trưa,
thay vì thế anh ngồi viết mải miết, chỉ ngừng gõ máy chữ để các ngón tay
được nghỉ ngơi một lúc, trong khi điếu thuốc chầm chậm cháy xém vào
mép bàn, nhìn mà như không nhìn vào hai hoặc ba dòng chữ hiển hiện của
mẩu truyện hư cấu ngớ ngẩn mới nhất được đánh máy bằng chữ đậm và
đám bã kẹo cao su, rồi chợt nhớ ra điếu thuốc và vội cầm nó lên, dụi vào
mép bàn, tạo ra một vết sẹo mới trên mặt gỗ trước khi tiếp tục viết. Rồi cứ
đến giờ nhất định, anh lại rời khỏi căn hộ với một chiếc phong bì đã được
dán tem ghi sẵn địa chỉ đôi khi vừa mới ráo mực, và đi bộ qua các con phố
đông đúc, qua những buổi chiều đang bị rút ngắn một cách đều đặn của một
năm đang lụi tàn, để đến cái quán bar - nơi anh, Charlotte và McCord gặp
nhau.

Ở quán bar cũng đã có không khí Giáng Sinh, những nhành Holly và

dây tầm gửi được đặt giữa những chiếc ly được xếp thành hình tháp lấp
lánh, những chiếc gương nhại lại hình ảnh của những chiếc áo khoác nhẹ
của phục vụ trông thật khôi hài, những bát rượu rum cùng whiskey được
hâm nóng bốc hơi để khách có thể ngắm và khuyên nhau dùng trong khi đã
cầm trong tay ly cocktail hoặc whiskey pha soda có đá họ đã uống trong
suốt mùa hè. McCord ngồi tại chiếc bàn quen thuộc với những thứ anh ta
gọi là bữa sáng - một cốc vại bia, một ít bánh quy hoặc lạc rang muối hay
bất cứ thứ gì quán bar có, còn Wilbourne thì nhâm nhi ly rượu mà anh cho
phép mình thưởng thức trước khi Charlotte xuất hiện (“Bây giờ tôi có thể
trả tiền cho sự điều độ và tỉnh táo”, anh nói với McCord) và họ đợi đến khi
các cửa hàng hết khách, những cánh cửa kính mở rộng, dồn ra phố thứ ánh
sáng lạnh lẽo và nhợt nhạt của đèn nê-ông cùng các khuôn mặt trùm khăn
và mũ lông thú có cài những nhành Holly, làm lộ ra khoảng không gian hút
gió tựa các hẻm núi diêm dúa và đầy màu sắc tươi tắn với những giọng nói
hoạt bát cất lên lời chúc đầy thiện ý từ những cái miệng không ngừng thở ra
khói, các nhân viên bán hàng trong bộ đồ xa tanh đen đổ ra như một dòng
thác, những đôi chân sưng to vì đứng lâu, những khuôn mặt thể hiện nỗi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.