CỌ HOANG - Trang 109

“Uống với nhau một ly nhé?”, McCord nói. Họ đi tới quán bar của nhà

ga và tìm đến một chiếc bàn; khi họ ngồi xuống như bao nhiêu chiều đã
ngồi với nhau trong khi đợi Charlotte, vẫn những khuôn mặt đỏ bừng bừng
vì bia rượu, vẫn những chiếc áo trắng của những người hầu bàn và phục vụ
ở quầy rượu, những chiếc ly lấp lánh được xếp trên giá, chỉ thiếu những bát
rượu tỏa hơi và những nhành cây trang trí cho Giáng Sinh (McCord nói
Giáng Sinh là sự giải phóng khỏi đời trần tục của giai cấp tư sản, mùa mà
thiên đường và trái đất hòa hợp làm một, ra chỉ dụ và đòi hỏi tất cả những
người chồng, người cha phải ở bên trong chúng ta, dịp mà trước bệ thờ có
hình dạng của một máng ăn cho gia súc được mạ vàng và người đàn ông bị
trừng phạt có thể nằm úp sấp trong sự tôn sùng ủy mị trước câu chuyện cổ
tích đã chinh phục thế giới phương Tây, khi mà trong bảy ngày, người giàu
trở nên giàu hơn và người nghèo càng nghèo tợn trong sự xá tội: Sự làm
mới của một tuần theo ước định để lại một trang trắng tinh khôi cho các ghi
chép của xác thịt, và trong chốc lát, giống như một chú ngựa (“có ngựa”,
McCord nói) đầy hằn học và hận thù), người hầu bàn bước tới - cũng cái
măng sét màu trắng, khuôn mặt của kẻ vô danh tiểu tốt này chẳng có nét
nào đặc biệt. “Cho bia”, McCord nói. “Cậu uống gì?”

“Bia gừng”, Wilbourne đáp. “Gì cơ?”
“Tôi không uống rượu.” “Từ khi nào vậy?”
“Từ tối qua. Tôi không còn tiền để uống rượu nữa.” McCord nhìn anh.
“Khốn kiếp”, McCord nói. “Mang cho tôi một ly rượu rye.” Người

hầu bàn lui gót. McCord vẫn nhìn Wilbourne trừng trừng. “Đồng ý với
cậu”, anh ta nói, “Nghe này. Tôi hiểu đó không phải việc của mình nhưng
vẫn muốn nói. Ở đây cậu vẫn có thể kiếm tiền, còn Charlotte có việc làm
tốt, các cậu có một chỗ không đến nỗi nào để chui ra chui vào. Vậy mà
bỗng nhiên cậu bỏ tất cả, giữa tháng Hai bắt Charlotte phải nghỉ việc đến
sống ở một vùng mỏ, nơi không có đường xe lửa, không điện thoại, thậm
chí không có một cái nhà vệ sinh hợp tiêu chuẩn, chỉ có một khoản
lương...”.

“Vì điều này. Vì lý do này mà chúng tôi chuyển đến đó. Tôi đã trở

thành...”, anh bỏ lửng câu nói. Người hầu bàn đặt đồ uống lên bàn rồi đi ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.