CỌ HOANG - Trang 112

cho thấy đó là chỗ ở dành cho những người có mức thu nhập cỡ năm nghìn
đô la một năm. Tôi luôn bị đánh thức vào buổi sáng bởi tiếng ồn của những
đứa trẻ đi lại trên đường phố; khi mùa xuân đến và các ô cửa sổ buộc phải
mở thông thống, hầu như suốt ngày tôi phải nghe tiếng la hét đầy bực bội
của những ả bảo mẫu người Thụy Điển theo gió vọng tới từ công viên và
ngửi mùi nước tiểu của trẻ con. Tôi gọi đó là nhà, có một góc mà cả hai
chúng tôi gọi là thư phòng; tôi thậm chí đã mua cái máy đánh chữ chết tiệt
ấy - thứ mà trong hai mươi tám năm không có, thậm chí không cần biết đến
sự tồn tại của nó, tôi vẫn xoay xở để sống được, một đồ vật quá nặng và
cồng kềnh để mang theo, nhưng là thứ mà tôi không dám bỏ lại cũng như
không dám bỏ...”

“Tôi thấy cậu vẫn mang nó theo đấy thôi”, McCord nói. “Tôi không

dám bỏ hay bỏ lại cái thứ ấy... Đúng thế.

Lòng can đảm chính là mối hoài nghi đối với sự may mắn.
Nếu không, đó chẳng phải là lòng can đảm. Tôi không dám bỏ nó lại

cũng như không dám bỏ lông mi của mình. Tôi đã tự trói chân tay mình
bằng cái băng mực nhỏ xíu, hàng ngày thấy mình bị kẹt cứng như con gián
vướng phải mạng nhện; mỗi buổi sáng, để vợ mình có thể đi làm đúng giờ,
tôi cọ rửa ấm pha cà phê, bồn rửa và cứ hai tuần một lần (cũng vì lý do đó)
tôi mua sườn lợn để tự chế biến vào ngày Chủ nhật từ chính cái cửa hàng
chúng tôi thường mua rau củ; chúng tôi mặc và cởi đồ lót trước mặt nhau,
tắt đèn trước khi làm tình. Thế đấy. Không phải chí hướng quyết định nghề
nghiệp của chúng ta đâu, chính sự đứng đắn tạo ra những người chữa bệnh
bằng phương pháp nắn khớp xương, những nhân viên bán hàng, những
người dán áp phích quảng cáo, những người lái xe điện và những kẻ viết
truyện giật gân.” Trong quán bar có một cái loa phát thanh; lúc này một
giọng nói không rõ từ đâu gào lên một câu mà trong đó có một từ được
nhấn mạnh vài lần - từ “tàu”, rồi hai hoặc ba giây sau, người nghe nhận ra
các từ khác mà cái loa đó phát ra là tên của các thành phố xa xôi nào đó
nằm rải rác trên lục địa phố chỉ được nghe tên hơn là nhìn thấy, cứ như thể
người nghe (giọng nói trong loa quá to) đang bị treo lơ lửng trong vũ trụ,
nhìn quả địa cầu quay chầm chậm thoắt ẩn thoắt hiện để lộ ra các phần của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.