CỌ HOANG - Trang 113

thiên cầu lấp ló, rồi lại giấu những phần đó vào mây sương trước khi nhãn
quan và nhận thức có thể nắm bắt chúng. Anh lại nhìn đồng hồ; anh vẫn
còn mười bốn phút nữa. Mười bốn phút để cố nói những gì mà mình đã nói
rồi, chỉ gói gọn trong vài từ, anh nghĩ.

“Nghe này, tôi thích. Tôi chưa bao giờ phủ nhận điều đó. Tôi thích.

Tôi thích đồng tiền mình làm ra. Tôi thậm chí thích cái cách mình làm ra
tiền cũng như thứ mình tạo nên, như tôi đã nói với anh. Không phải vì một
hôm tôi ý thức được rằng mình đang nghĩ, ‘Vợ mình phải có được những gì
tốt nhất’, mà bởi phát hiện ra mình đang lo sợ. Đồng thời tôi nhận ra rằng
mình vẫn sẽ lo sợ, cho dù làm gì chăng nữa, rằng chừng nào cô ấy còn sống
hoặc chừng nào còn sống, tôi vẫn sẽ lo sợ.”

“Bây giờ cậu vẫn còn lo sợ ư?”
“Đúng vậy. Và không phải tôi lo sợ về vấn đề tiền bạc.
Tiền bạc, cái thứ chết tiệt đó. Tôi có thể kiếm đủ số tiền chúng tôi cần;

chắc chắn không có giới hạn trong việc tôi sáng tạo ra những mẩu truyện về
vấn đề tình dục của phụ nữ. Không phải tôi lo sợ về vấn đề tiền bạc, cũng
chẳng phải về Utah đâu. Tôi muốn nói tôi lo sợ về chính bản thân chúng tôi
kia. Về tình yêu. Bởi vì tình yêu không thể tồn tại mãi được. Không có chỗ
cho tình yêu trong thế giới ngày nay, thậm chí ở Utah cũng không. Chúng
ta đã giết chết nó rồi. Chúng ta đã mất một thời gian dài để làm điều đó,
nhưng con người rất giỏi, có khả năng sáng tạo vô hạn nên cuối cùng chúng
ta đã tống khứ tình yêu giống như tống tiễn lễ Giáng Sinh vậy. Chúng ta có
radio thay cho giọng nói của Chúa và thay vì chắt chiu tiền bạc có liên quan
với chúng ta về mặt cảm xúc trong nhiều tháng, nhiều năm cho một cơ hội
dùng toàn bộ tiền vì tình yêu, giờ đây chúng ta có thể dàn mỏng nó ra thành
những đồng xu và tự kích thích mình trước bất cứ quầy bán báo nào để có
được cảm giác thỏa mãn nhất thời giống như cảm giác mà những chiếc kẹo
cao su hoặc những thanh sô cô la từ máy bán hàng tự động có thể mang lại.
Nếu hôm nay, Chúa Jesus tái thế thì chúng ta sẽ phải mau chóng đóng đinh
câu rút Ngài trong sự phòng thủ, để biện minh và bảo vệ cho công cuộc văn
minh hóa mà trong hai nghìn năm chúng ta đã lao động, chịu đựng khổ đau
rồi chết trong cơn thét gào và nguyền rủa vì cuồng nộ, bất lực và kinh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.