CỌ HOANG - Trang 127

cách con thuyền trôi cho họ thấy hướng của dòng chảy, hắn bắt đầu chèo
theo hướng mà hắn tin là xuôi dòng, nơi hắn biết có những thành phố -
thành phố Yazoo hoặc chí ít là Vicksburg nếu như vận may của hắn khiêm
tốn; còn không, thì cũng là các thành phố nhỏ hơn mà hắn không biết tên
nhưng ở đó có thể có con người sinh sống, có những ngôi nhà, đại loại thế,
và bất cứ chỗ nào hắn có thể đến được để bàn giao cái trách nhiệm này và
quay lưng lại với người đàn bà này mãi mãi, chấm dứt vĩnh viễn toàn bộ
những gì liên quan đến người đàn bà bụng mang dạ chửa đó rồi trở về với
cuộc sống tu viện của những khẩu súng ngắn và những sợi xích, nơi hắn
được an toàn và không phải vướng víu với những chuyện như thế này. Giờ
đây, với khả năng sắp tìm thấy bến bờ cùng cảm giác sắp được giải thoát
khỏi người đàn bà này, hắn thậm chí không cảm thấy căm ghét cô ta nữa.
Khi nhìn lên cái thân hình nặng nề, xồ xề hiện hữu trước mặt mình, hắn
cảm thấy dường như đó không phải là người đàn bà ấy mà đúng hơn là số
đông những người đang sống, ì trệ, hằm hè, đòi hỏi và đối với số đông ấy,
hắn và cô ta đều là nạn nhân; hắn nghĩ, như đã từng nghĩ trong ba hoặc bốn
giờ đầu, rằng chỉ cần một chút sơ sẩy của con mắt hoặc bàn tay trong phút
đó - không, trong giây đó - cũng đủ để đẩy cô ta xuống nước và bị dìm chết
bởi cái khối trọng lượng vô nghĩa kia, thậm chí không nhất thiết phải cảm
thấy đau đớn, và với tư cách là người chịu trách nhiệm về sự an toàn của
cái khối trọng lượng đó, hắn không còn muốn trả thù cô ta chút nào, mà
cảm thấy thương cô ta như đã thương cái cây sống trong một khu nhà kho
bị thiêu để diệt trừ những loài sâu bọ sống ký sinh trên mình nó.

Hắn chèo thuyền đều và mạnh tay xuôi theo dòng nước, điều tiết sức

của mình một cách có tính toán, điều khiển chiếc thuyền di chuyển về phía
mà hắn tin là xuôi dòng, là thành phố, là con người, là thứ gì đó họ có thể
tin cậy, trong khi thỉnh thoảng người đàn bà lại rướn mình về phía trước để
tát nước mưa khỏi thuyền. Bây giờ trời mưa đều đều, mặc dù vẫn chưa xối
xả, bầu trời và ánh sáng ban ngày lại đang mờ đi không thương xót; chiếc
thuyền di chuyển trong màn mưa mù mịt và xám xịt kết hợp với nước bị củi
rác cản dòng, sủi bọt. Giờ đây ánh sáng ban ngày bắt đầu tắt và người tù tự
hứa với bản thân phải tăng mức cố gắng thêm một hoặc hai lần bởi dường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.