CỌ HOANG - Trang 130

tường đó và bị treo trong không trung giữa những cành cây đã ra lá mới mà
từ đó người tù, tựa một con chim trong tổ đợi cơ hội để thét lên trong khi
vẫn không ngừng thực hiện động tác chèo thuyền mặc dù giờ đây trong tay
hắn không còn mái chèo nữa, nhìn xuống một thế giới hỗn loạn đang
chuyển động theo kiểu nghịch hành lạ lùng và kỳ cục.

Vào khoảng nửa đêm, cùng với tiếng sấm rền như đại bác và những tia

sét giống một chiếc ắc quy đang tóe lửa, như thể các phân tử bị dồn nén,
tích tụ trong bốn mươi tiếng đồng hồ, chứng táo bón của bầu trời tuôn ra
trong sự chào mừng bằng những tiếng nổ ầm vang và ánh sáng chói lòa
trước sự nhất trí hoàn toàn với quá trình tuôn chảy như tháo dạ dữ dội
không ngừng với cái đám hỗn độn gồm những xác bò, xác la và các gian
nhà phụ, các căn lều cùng những cái lồng gà, con thuyền của hắn trôi qua
Vicksburg. Người tù không biết điều đó. Hắn không nhìn lên bất cứ điểm
nào cao hơn mặt nước mà vẫn ngồi xổm, bám chặt mép thuyền và nhìn
chằm chằm vào mớ lộn xộn màu vàng xung quanh - cái đám rác gồm nào là
cây, nào là cột chống của những ngôi nhà, những cái đầu dài trông thật tang
thương của những con la mà hắn tránh được nhờ chiều dài của một tấm ván
gãy được giật ra từ đâu chính hắn cũng không biết trong lúc thuyền cứ dập
dềnh lên xuống (và những cái đầu la đó dường như cứ hướng vào hắn với
vẻ trách móc qua đôi mắt không còn sinh khí, trong nỗi ngạc nhiên đầy ngờ
vực), và chiếc thuyền lúc thì trôi về phía trước theo hướng nằm ngang, lúc
thì đuôi thuyền lại trôi trước, có lúc ở trong nước, lúc lại dềnh lên trên các
mái nhà, những cái cây, thậm chí trên lưng những con la cứ như thể ngay cả
khi đã chết rồi, những con vật khốn khổ ấy vẫn không thoát khỏi cái số kiếp
phải mang gánh nặng, chịu cảnh đè đầu cưỡi cổ mà giống vật bị thiến như
chúng phải chịu. Nhưng hắn không nhìn thấy Vicksburg; chiếc thuyền di
chuyển với tốc độ nhanh ở một cửa sông chẳng có chút gì êm ả với bờ ngăn
cao chóng mặt và ánh sáng chói lóa phía trên nhưng hắn không nhìn thấy,
hắn chỉ chứng kiến cái đám hỗn độn nổi lềnh bềnh phía trước mặt mình
đang tản ra với tốc độ dữ dội rồi lại dồn tụ lại, và hắn bị hút qua một vùng
nước không có vật cản nhanh đến nỗi chẳng kịp nhận ra đó là một cái trụ
cầu của đường sắt; trong một thoáng kinh hoàng, chiếc thuyền dường như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.