CỌ HOANG - Trang 136

đó - hắn không biết trong bao lâu - một người đàn bà trong bộ quần áo đàn
ông bẩn thỉu, nghiêng người bên cửa với ánh mắt lạnh lùng) bị kéo đi một
cách không thương tiếc, không ngừng cố gắng giãi bày, giải thích nguyện
vọng và nhu cầu khiêm tốn, hợp lý (ít nhất là đối với bản thân hắn) của
mình; cố gắng nói ra mong muốn giản dị của mình, một lần nữa hắn dường
như lại cảm thấy nỗi nhục nhã xưa cũ không thể nào quên được tựa một
cơn sốt rét hoành hành trong người khi nhìn vụn thuốc lá rơi xuống đều đều
và nhạt nhòa giữa những ngón tay run rẩy và sau đó, ngay cả mảnh giấy
quấn thuốc lá cũng rơi xuống với một tiếng động khô khốc, mỏng tèo.

“Đốt quần áo của tôi đi ư?”, người tù nói. “Đốt nó đi ư?” “Anh mong

trốn thoát bằng cách nào khi cứ mặc nguyên bộ quần áo tù trên người hả?”,
người đàn ông mang súng ngắn trên nhà thuyền nói. Hắn cố kể sự tình,
gắng sức giải thích như thể hắn không chỉ cố giãi bày với ba người trên nhà
thuyền đó mà còn với vạn vật xung quanh - vùng nước lụt mênh mông, tiêu
điều, hoang sơ, đám cây cối sặc nước và cả bầu trời hoang vu, ảm đạm -
chẳng phải để biện hộ cho bản thân bởi hắn không cần biện hộ và bởi hắn
biết rằng những người nghe mình nói - các tù nhân khác - chẳng cần một sự
biện hộ nào từ hắn hết, mà đúng hơn, trong nỗi mệt mỏi cùng cực, hắn có lẽ
đã và đang gặm nhấm cơn tức thở trong trạng thái mộng mị, đầy hoài nghi.
Hắn kể với người đàn ông mang súng trên nhà thuyền rằng hắn và người
bạn tù của mình đã được giao nhiệm vụ chèo thuyền đi cứu một người đàn
ông và một người đàn bà như thế nào, hắn đã mất bạn đường ra sao và cố
tìm anh ta nhưng không thấy, và lúc bấy giờ tất cả những gì hắn muốn trên
đời này là tìm được một chỗ nào đó bằng phẳng không bị ngập nước để
người đàn bà bụng mang dạ chửa được ở tạm cho tới khi hắn có thể tìm
được một sĩ quan hoặc một cảnh sát trưởng. Hắn nghĩ đến mái ấm gia đình
nơi hắn sống từ nhỏ, đến những người bạn mà hắn biết rõ tính tình, đến
những người hiểu mình, những cánh đồng quen thuộc nơi hắn làm những
việc mình từng được học rồi trở nên thành thạo và đâm ra yêu thích, những
con la mà hắn hiểu rõ và tôn trọng tính cách của chúng như đã tôn trọng
tính cách của một số người; hắn nghĩ đến cảnh ban đêm ở trại tù với những
tấm màn chống rận của mùa hè và những cái lò sưởi hữu ích vào mùa đông,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.