CỌ HOANG - Trang 14

áo ngủ cổ lỗ sĩ mà giờ đây đã trở thành trang phục xuất hiện trong một vở
hài kịch được diễn ở phạm vi quốc gia, choàng dậy trên chiếc giường cũ kỹ
của người vợ vô sinh, đang nghĩ về (có lẽ đã và đang mơ thấy) ngọn lửa
căm hờn sâu sắc không nhằm vào một người nào cụ thể hiển hiện trong đôi
mắt của người đàn bà xa lạ kia; và ông lại linh cảm về điều sắp xảy ra, có
cảm giác mình đang ở ngay phía bên kia tấm màn bí mật, đang mò mẫm,
thậm chí đã chạm vào hình hài của sự thật nhưng chưa thực sự nắm bắt
được nó, nhìn thấy nó rồi nhưng chưa thấy thật rõ ràng, cụ thể, và ông đứng
như trời trồng trên bậc cầu thang trong đôi dép lê lỗi mốt, nghĩ thật nhanh:
Phải rồi. Phải rồi. Một điều gì đó mà đàn ông, giống đực, đã gây ra hoặc cô
ta tin là đã gây ra cho cô ta.

Tiếng gõ cửa lại vang lên, như thể qua sự thay đổi của ánh sáng đèn

hắt ra từ khe cửa, người gõ cửa biết rằng ông bác sĩ đã dừng lại và giờ đây
anh ta lại bắt đầu gõ với kiểu nài nỉ rụt rè của một kẻ xa lạ tìm kiếm sự giúp
đỡ giữa đêm hôm khuya khoắt; vị bác sĩ lại tiếp tục dấn bước, không phải
để đáp lại tiếng gõ cửa lại vang lên mà cứ như sự tái diễn của tiếng gõ cửa
đơn thuần trùng với cơn bế tắc nhạt nhẽo, cũ rích, lặp lại của bốn ngày thất
bại và dò dẫm, đầu hàng và thỏa hiệp; cứ như thể bản năng có thể khiến
ông di chuyển - thể xác có khả năng chuyển động song trí năng thì không,
và ông tin rằng việc thể xác tiến lên phía trước có thể đưa ông đến gần tấm
màn bí mật ngay khi nó được vén lên, để lộ ra sự thật cô lập bất khả xâm
phạm mà ông gần như đã chạm tới. Vậy là ông mở cửa và ngó ra ngoài, soi
đèn về phía người gõ cửa. Đó đúng là người đàn ông mang tên Harry. Anh
ta đứng đó trong bóng tối, trước làn gió biển không ngừng thổi mạnh cùng
tiếng xào xạc của những tàu lá cọ chẳng thể nhìn rõ giữa đêm đen, giống
như mọi lần ông vẫn thấy anh ta, với chiếc quần vải thô bẩn thỉu và áo ba
lỗ, nói lí nhí để xin lỗi vì đã làm phiền ông vào lúc đêm hôm và nhã nhặn
trình bày nhu cầu cấp bách của mình, xin được gọi nhờ điện thoại khi ông
bác sĩ, trong chiếc áo ngủ dài đến bắp chân, nhìn săm soi người gọi cửa và
nghĩ với niềm hân hoan dâng trào, Bây giờ mình sẽ khám phá ra bí mật đó
là gì. “Được”, ông nói, “anh không cần phải gọi điện thoại đâu. Tôi là bác
sĩ đây”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.