CỌ HOANG - Trang 140

giữ cho con thuyền ở phía trước mũi sóng chừng nào còn có thể và hy vọng
đến được chỗ nào đó trước khi bị bức tường nước ấy tấn công. Vậy nên hắn
tiếp tục chèo, lái chiếc thuyền bằng hệ thống cơ bắp đã mệt mỏi rã rời trong
một thời gian dài đến mức mất cảm giác, giống như khi một người đã lặn
ngụp trong vận rủi lâu đến mức thôi không còn tin đó là vận rủi, chứ nói gì
đến việc tin vào vận may. Ngay cả khi hắn ăn những tảng bánh mì cháy
xém to cỡ những quả bóng bầu dục với độ chắc và dai của những tảng than
nến ngay cả khi chúng nằm ở đáy thuyền, nơi người đàn bà trên chiếc xà
lan kia đã ném chúng sang - thứ đồ ăn cứng như sắt mà không một người
phụ nữ nào có thể gọi là bánh mì khi chúng ở bên ngoài cái chảo chế biến
cháy xém đầy váng - hắn cũng ăn bằng một tay trước sự cho phép đầy miễn
cưỡng của mái chèo.

Hắn cũng cố kể lại chi tiết đó: Ngày hôm ấy, thuyền của hắn tháo chạy

giữa những cái cây trong khi kẻ do thám của con sóng thỉnh thoảng lại xuất
hiện phía sau hắn, đùa giỡn với nó trong chốc lát một cách nhẹ nhàng và tò
mò, rồi lại tiếp tục di chuyển với tiếng thở dài khe khẽ, gần như cười thầm;
chiếc thuyền trôi đi và hắn chẳng nhìn thấy gì ngoài những cái cây, sóng
nước mênh mông và sự hoang vắng đìu hiu cho đến khi, sau một khoảng
thời gian, hắn dường như cảm thấy không phải mình đang bỏ khoảng
không gian và khoảng cách lại phía sau, cũng chẳng phải đang rút ngắn nó
ở phía trước mà cả hắn lẫn con sóng giờ đây đều đồng thời bị treo lơ lửng
và không tiến về phía trước trong quỹ đạo của thời gian thuần túy, giữa
cảnh hoang vắng mờ ảo mà trong đó hắn đang chèo thuyền không phải với
niềm hy vọng rằng mình sẽ đến một cái đích nào đó mà đơn giản chỉ để giữ
nguyên vẹn cái khoảng cách ngắn ngủi mà chiếc thuyền cho phép giữa hắn
và người đàn bà trước mặt hắn - cái khối thịt ì ạch mà hắn không thể rũ bỏ
được; rồi đêm đến và chiếc thuyền vẫn cứ trôi hoài, trôi nhanh bởi bất cứ
vận tốc nào vượt qua bất cứ thứ gì không được biết và không được nhìn
thấy đều là quá nhanh; thật vậy, hắn và con thuyền trôi đi, không gì ở phía
trước và không gì ở phía sau, với ý niệm kỳ quặc về khối lượng nước đang
chuyển động theo kiểu đổ dồn về phía trước, cái đỉnh sóng nổi bọt và lưa
tưa tựa những chiếc răng nanh, và khi bình minh ló rạng (một sự chuyển

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.