được từ đâu đó lên một ngăn của giá đựng thực phẩm nơi ánh sáng từ ô cửa
sổ duy nhất rọi vào và bắt đầu dùng một trong những mẩu than chì cô mang
theo từ Chicago vẽ rất nhanh lên tấm giấy hình một bức tường cao với ô
cửa có chấn song, không khó để hiểu ra đó là cửa thanh toán và bên ngoài
cửa có một đám người rõ ràng là những thợ mỏ (cô thậm chí vẽ cả người
đàn bà ôm con nhỏ); ở bên trong cửa sổ là một người đàn ông to lớn (cô
chưa bao giờ nhìn thấy ông Callaghan mà chỉ nghe qua lời kể của anh, song
quả thật cô vẽ rất giống) ngồi phía sau một chiếc bàn với đống tiền xu mà
ông ta dùng bàn tay có đeo chiếc nhẫn kim cương to cỡ quả bóng bàn gạt
vào chiếc túi vải bố. Sau đó cô bước sang một bên. Trong phút chốc, tất cả
mọi người im phăng phắc. Sau đó những tiếng kêu nổi lên, dữ dội nhưng
không quá ầm ĩ, trừ giọng những người phụ nữ rít lên nghe to hơn tiếng thì
thầm, rên rỉ, và tất cả bọn họ cùng quay về phía Wilbourne, những đôi mắt
lờ đờ hoang dại nhìn anh trừng trừng đầy giận dữ lẫn oán trách.
“Khoan đã!”, Charlotte kêu lên. “Đợi đã!” Họ dừng lại nhìn cô một
lần nữa khi mẩu than chì trong tay cô di chuyển, và giờ đây, bên rìa của
đám đông đang đợi ngoài cửa sổ, Wilbourne nhìn thấy khuôn mặt của mình
ló ra dưới thỏi than chì đang lướt nhanh; bất cứ ai cũng có thể ngay lập tức
nhận ra người cô đang vẽ là anh. Tiếng ồn ào tắt lịm, họ nhìn Wilbourne rồi
nhìn nhau bằng ánh mắt hoang mang. Rồi họ lại nhìn Charlotte khi cô giật
tờ giấy khỏi nơi nó được treo và bắt đầu thay một tờ giấy mới; lần này một
trong số họ bước tới giúp cô, Wilbourne lại đợi mẩu than chì lướt qua, lướt
lại trên tờ giấy. Cô vẽ anh, vẽ rõ ràng anh là một bác sĩ, bất cứ người nào
cũng có thể nhận ra điều đó - cặp kính gọng sừng, chiếc áo bờ lu của bệnh
viện mà mọi bệnh nhân nghèo - bất kỳ người thợ mỏ nào bị thương do đá,
sắt thép hoặc chất nổ gây ra được đưa đến các trạm cấp cứu - đều đã nhìn
thấy cùng hành động lấy thìa thuốc ra từ lọ thuốc trong tay anh cho người
đàn ông mà họ có thể hiểu là một người trong số họ, hoặc bất cứ người nào
lao động trong lòng đất, gương mặt râu ria hoang dã, thậm chí cả cái cổ áo
lông cừu và phía sau, chính bàn tay đeo chiếc nhẫn kim cương đó đang móc
chiếc ví mỏng quẹt như tờ giấy khỏi túi áo của người bác sĩ. Những con
mắt lại đổ dồn về phía Wilbourne, vẻ oán trách trong những ánh mắt đó