CỌ HOANG - Trang 171

có kinh nghiệm: Những cô gái điếm sử dụng loại thuốc viên, chúng ắt phải
có tác dụng chứ; việc đó không thể khó đến mức này, cũng không tốn tiền,
anh nghĩ thế rồi sau đó lại không tin điều mình nghĩ, biết rằng mình sẽ
không bao giờ có thể cho phép bản thân tin điều đó, rồi lại nghĩ, Đây là cái
giá của hai mươi sáu năm đây, mình cố gắng duy trì sự tồn tại trong bốn
năm với hai nghìn đô la bằng cách không hút thuốc, giữ trinh tiết của mình
cho đến khi nó gần như thối rữa, hai đô la mà mỗi tuần hoặc mỗi tháng chị
gái mình phải chắt bóp, xoay xở mới có được để gửi cho mình: Đáng lẽ
mình nên tống khứ vĩnh viễn khỏi con người mình mọi hy vọng về tác dụng
gây mê của cả thuốc lẫn sách chuyên đề. Và bây giờ thì chẳng thể làm gì
khác được nữa. “Chỉ còn mỗi một cách mà thôi”, anh nói to, bằng giọng
nguôi dịu giống như cảm giác sau một trận nôn nhẹ bụng. “Chỉ còn mỗi
một cách mà thôi. Chúng ta sẽ tới nơi nào đó ấm áp, giá cả sinh hoạt không
đến nỗi quá đắt đỏ, nơi anh có thể tìm được việc làm và chúng ta có đủ khả
năng nuôi con; nếu anh không kiếm được việc làm, thì ở đó còn có những
trung tâm nuôi trẻ từ thiện, trại trẻ mồ côi, hoặc chúng mình có thể để
người ta nhận đứa trẻ làm con nuôi. Không, không, không cho con vào trại
trẻ mồ côi; không cho con làm con nuôi. Chúng ta có thể nuôi con, chúng ta
phải nuôi con; anh sẽ tìm ra cách... Đúng vậy!”, anh nghĩ và hét lên giữa
một vùng tuyết trắng hoang vắng, bằng giọng khàn khàn mỉa mai nghe rờn
rợn. “Mình sẽ kiếm sống bằng cách hành nghề nạo thai.” Rồi anh quay trở
về căn nhà tạm bợ và họ vẫn không cãi nhau đơn giản vì cô không làm vậy
với anh, không phải vì sức chịu đựng đầy kiên nhẫn cũng chẳng phải vì cô
bị khuất phục hay sợ hãi mà đơn giản bởi (anh biết lý do và khi ở ngoài trời
tuyết, anh đã tự nguyền rủa bản thân mình vì điều đó) cô biết rằng một
trong hai người bọn họ phải giữ cái đầu tỉnh táo, cũng sớm hiểu người cần
phải giữ cái đầu tỉnh táo không phải là anh.

Thế rồi xe lửa tới. Anh gói một lượng đồ ăn mà anh ước tính tương

đương với một trăm đô la của Buckner rồi bỏ vào một cái hộp. Họ chất cái
hộp thực phẩm đó và hai chiếc túi họ đã mang theo khi rời New Orleans lên
toa tàu dành cho công nhân. Tại ga đầu mối, anh bán những hộp đậu, cá
hồi, mỡ lợn và những gói đường, cà phê cùng bột cho chủ của một cửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.