CỌ HOANG - Trang 180

“Đúng là anh đã hứa, đúng vậy. Nhưng anh không có ý...”
“Đã có lần em nói với anh rằng em tin không phải tình yêu chết, mà là

điều gì đó ở người đàn ông và người đàn bà đã chết, họ không xứng đáng
có cơ hội để yêu nữa. Hãy nhìn chúng ta bây giờ mà xem. Chúng ta có con,
chỉ có điều biết mình không đủ điều kiện để sinh con và không có tiền để
nuôi con. Và sinh con đau đớn lắm, Harry ạ. Rất đau đớn. Em sẽ buộc anh
phải giữ lời hứa, Harry ạ. Từ bây giờ cho đến ngày đó, chúng ta sẽ không
đề cập đến chuyện ấy hay nghĩ ngợi về nó nữa. Hãy hôn em đi.” Một phút
sau anh nghiêng người tới bên cô. Không ôm, họ hôn nhau, như anh trai
hôn em gái.

Giờ đây họ lại giống như những tuần đầu ở Chicago, trong lúc anh đi

hết bệnh viện này đến bệnh viện khác, khi mà các cuộc phỏng vấn xin việc
dường như đều đi vào ngõ cụt, để rồi bắt đầu trở nên nản lòng và ủ rũ trong
lặng lẽ, anh đã biết trước sự thể sẽ thành ra như vậy và không quá bất ngờ,
biết mình sẽ thất bại. Nhưng không phải bây giờ, không phải lúc này. Hồi ở
Chicago anh từng nghĩ, Mình hình dung ra mình sẽ thất bại và quả thật giờ
đây anh biết mình đang thất bại song không chịu tin hay chấp nhận câu trả
lời “không” cho đến khi gần như bị đe dọa bằng vũ lực. Anh không chỉ cố
tìm việc ở các bệnh viện mà còn ở bất cứ chỗ nào, ở bất cứ ai và dám đưa
ra bất kỳ lời nói dối nào; anh tới các cuộc hẹn gặp để xin việc với lòng
quyết tâm sắt đá đến mức điên khùng - lòng quyết tâm gắn liền với sự tiêu
cực của chính nó; anh hứa với bất cứ ai rằng anh có thể và sẽ làm bất cứ
điều gì; một buổi trưa cuốc bộ dọc đường phố, anh ngước nhìn lên cao và
chợt thấy một cơ hội mong manh - tấm biển của một phòng khám chữa
bệnh, anh liền bước vào và đề nghị với chủ nhân ở đó rằng anh sẽ thực hiện
các ca nạo thai mà chỉ cần nhận một nửa số tiền công, thao thao kể về kinh
nghiệm nạo thai của mình và chỉ sự tống khứ bằng vũ lực mới ngăn anh
không đưa ra bức thư của Buckner như một bằng chứng chứng minh khả
năng đó (anh hiểu ra điều đó khi đầu óc tỉnh táo trở lại).

Thế rồi một hôm, anh về nhà vào giữa chiều, đứng ngoài cửa phòng

một lúc lâu rồi mới đưa tay mở cửa. Thậm chí khi mở cửa rồi anh vẫn
không bước vào nhà mà cứ đứng yên với chiếc mũ có chóp hình ống bễ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.