CỌ HOANG - Trang 187

Chiếc taxi chạy tới, chầm chậm lượn vào khúc quanh; người lái xe mở cửa
xe. “Ra ga”, Wilbourne nói.

“Ga liên hiệp?”
“Không. Ga để đến Mobile. Tới bờ biển.” Anh bước lên xe. Cửa xe

đóng sập rồi xe chuyển bánh; những thân cây cọ đang tróc vỏ bắt đầu bị bỏ
lại phía sau. “Cả hai đứa trẻ đều khỏe chứ?”, anh hỏi.

“Nghe này”, cô nói. “Nếu như chuyện đó xảy ra.” “Chuyện gì cơ?”
“Khi nào chuyện xảy ra anh sẽ biết.”
“Sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra hết. Anh sẽ ôm em. Đã lâu rồi anh

không ôm em, đúng không nhỉ?”

“Đừng có ngớ ngẩn thế. Bây giờ chúng ta không có thời gian đâu. Đến

lúc đó anh sẽ biết. Đi khỏi đây mau, anh có nghe em nói không?

“Đi khỏi đây mau ư?”
“Hãy hứa với em. Anh không biết họ sẽ làm gì với anh sao? Anh

không thể nói dối ai cả, cho dù muốn. Và anh đã không thể giúp em. Nhưng
đến lúc đó anh sẽ biết. Nếu chuyện ấy xảy ra anh hãy gọi một xe cứu
thương hoặc cảnh sát và gọi điện báo cho Rat rồi hãy rời xa em thật nhanh.
Hãy hứa với em đi.”

“Anh sẽ ôm em”, anh nói. “Đó là những gì anh hứa với em. Bọn trẻ

khỏe cả chứ?”

“Khỏe”, cô nói; những thân cây cọ đang tróc vỏ nối tiếp nhau lùi về

phía sau họ. “Chúng ổn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.