CỌ HOANG - Trang 193

dậy và giật những bụi cây, khuấy động những con rắn (hắn thôi không nghĩ,
Có gì đâu, chỉ là một con rắn nữa thôi mà. Thay vì thế, hắn chỉ lặng lẽ bước
sang một bên để tránh và có lần chúng lại nằm thu gọn vào một bên để
tránh hắn) với cảm thức cố hữu về khả năng không thể bị tấn công của
mình để dựng một mái che tạm bợ, sau đó mưa tạnh hẳn và người đàn bà
lại quay trở lại thuyền.

Một đêm, cái đoạn thân cây cháy chậm đến mức chán ngắt đã trở nên

gần giống một mái chèo, hắn mơ thấy mình nằm trên giường ở trại tù và
trời rất lạnh, hắn đang cố kéo chăn lên tận cằm nhưng bị con la của hắn cản
trở - nó cứ húc và huých mạnh vào người hắn, đòi lên cái giường chật hẹp
đó với hắn; ở trên giường cũng lạnh và ẩm ướt, hắn cố ra khỏi giường
nhưng con la không để hắn làm thế, cứ dùng răng cắn chặt dây thắt lưng
của hắn, giật và đập người hắn xuống mặt giường ướt nhẹp rồi nghiêng
người dùng cái lưỡi lạnh, chắc nịch nhưng lanh lẹ của nó tát vào mặt hắn;
thế là hắn choàng tỉnh, nhận ra lửa đã tắt ngấm, không còn than hồng bên
dưới đoạn thân cây sắp trở thành một mái chèo và thấy một vật gì đó dài,
mềm và lạnh trườn qua người mình trong khi mũi thuyền chốc chốc lại giật
cái dây nho mà hắn buộc vào cổ tay, giật rồi kéo hắn xuống nước. Sau đó,
một vật khác (khúc gỗ hay cái mái chèo) bắt đầu thúc vào gót chân hắn khi
hắn cuống cuồng quờ quạng tìm con thuyền, nghe tiếng loạt soạt của
chuyển động qua lại bên trong thuyền khi người đàn bà bắt đầu giãy đạp và
la hét. “Chuột!”, cô ta thét lên. “Nhiều chuột quá!”

“Nằm im!”, hắn gào lên. “Rắn đấy. Cô không thể nằm yên đủ lâu để

tôi bám được vào thuyền sao?” Rồi bàn tay hắn tìm được mép thuyền, hắn
trèo lên thuyền cùng mái chèo chưa thực sự hoàn thiện; một lần nữa hắn lại
cảm thấy khối thịt dày giật giật dưới lòng bàn chân mình; không phải là sự
tấn công; nếu phải thì hắn cũng chẳng buồn quan tâm, nhìn về phía sau, hắn
thấy một thứ - luồng ánh sáng yếu ớt ở phía xa xa giữa vùng nước mênh
mông. Hắn chèo thuyền về phía nguồn sáng đó, gạt những cành cây có rắn
quấn sang một bên, đáy thuyền dội lại những tiếng rơi đánh “tõm”, người
đàn bà chốc chốc lại rú lên. Thế rồi thuyền ra khỏi đám cây cối, cách xa
hẳn gò đất, và giờ đây hắn có thể cảm thấy những con vật sống đang chạy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.