CỌ HOANG - Trang 195

“Anh đang cố làm cái quái gì đấy? Định tự tử hả?” “Vicksburg nằm ở

hướng nào?”

“Vicksburg á? Lên tàu đi.”
“Anh cho cả thuyền của tôi lên chứ?”
“Thuyền của anh á? Thuyền á?” Bây giờ cái loa phóng thanh phát ra

những tiếng nguyền rủa, những con sóng gào lên lời báng bổ cùng âm
thanh dội lại của tự nhiên sâu hút, vô hình cứ như thể nước, không khí và
sương đã bật ra tiếng nguyền rủa ấy, hét lên những lời đó rồi tự nhận lại
chúng, không gây hại gì cũng chẳng để lại sự tổn thương hay xúc phạm ở
bất cứ đâu. “Nếu tôi cứ đưa lên boong tàu tất cả những con cá mòi đang nổi
lềnh bềnh thì đồ khỉ nhà anh ạ, anh muốn tôi không còn chỗ nào cho một vị
lãnh tụ sao? Lên đi! Anh muốn tôi treo mình ở đây cho đến khi địa ngục
đóng băng sao?”

“Anh không cho thuyền của tôi lên thì tôi không lên đâu”, người tù

nói. Một giọng nói khác cất lên, điềm tĩnh, ôn tồn và dễ cảm đến nỗi thoạt
đầu nghe có vẻ lạ hơn cả tiếng nguyền rủa báng bổ ồn ào phát ra từ cái loa
phóng thanh:

“Anh đang thử đi đâu vậy?”
“Tôi không thử”, người tù nói. “Mà đang đi thật. Tới Parchman.”

Người đàn ông vừa mới cất tiếng nói biến mất, rồi xuất hiện trở lại cùng
với người đàn ông thứ ba trong buồng lái. Sau đó anh ta lại nhìn xuống
thuyền.

“Đi Carnarvon hả?”
“Gì cơ?”, người tù hỏi. “Parchman chứ?”
“Được rồi. Chúng tôi đang đi về hướng đó và sẽ cho anh quá giang tới

nhà anh. Lên tàu đi nào.”

“Cho cả thuyền của tôi lên chứ?”
“Phải, phải. Lên đi. Chúng tôi đang lãng phí than đốt chỉ để nói

chuyện với anh đó.” Vậy là người tù cho thuyền ghé sát vào thân tàu và
nhìn những người đàn ông giúp người đàn bà cùng đứa bé vượt qua thanh
chắn thành tàu rồi đến lượt hắn leo lên tàu, vẫn giữ đầu dây cột thuyền cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.