CỌ HOANG - Trang 20

thức được là khả năng thấy được các sự việc bị che khuất hoặc ở ngoài tầm
mắt, ông dường như cảm giác cả hai người bọn họ đều đã dừng lại như thể
để cho phép cái bóng người chồng hợp pháp của người đàn bà đang ở trong
phòng, người hiện vắng mặt và đang tức giận, có quyền chính đáng đi vượt
lên trước họ. Một tiếng động từ trong phòng vọng ra - âm thanh của một cái
chai chạm vào ly - khiến họ dấn bước.

“Đợi một chút”, người đàn ông tên Harry nói. Anh ta bước vội vào

phòng; ông bác sĩ nhìn thấy chiếc quần bò bạc, quá chật so với người đàn
bà được vắt trên chiếc ghế gấp dùng để ngồi hóng gió trên bãi biển. Nhưng
ông không nhúc nhích. Ông chỉ đứng yên nghe tiếng bước chân trần của
người đàn ông trên sàn nhà và sau đó nghe thấy giọng nói căng thẳng,
không to, trầm trầm và khẽ khàng của anh ta. Vậy là bỗng nhiên ông nhận
ra rằng mình biết tại sao trên khuôn mặt của người đàn bà mình nhìn thấy
trước đó không hề có biểu hiện đau đớn hay sợ hãi nào, rằng chính người
đàn ông mới đang mang nỗi đau đớn hoặc sợ hãi như khi mang những khúc
củi rều (chắc chắn không còn nghi ngờ gì nữa) dùng để nấu nướng cho cô
ta. “Không, Charlotte”, anh ta nói. “Em không được làm thế. Em không thể
làm thế. Hãy trở lại giường nằm đi.”

“Tại sao tôi lại không thể?”, người đàn bà cất giọng. “Tại sao tôi lại

không thể hả?” Và giờ đây ông bác sĩ có thể nghe thấy họ đang cãi cọ.
“Hãy để mặc tôi, đồ khốn vụng về” (Ông bác sĩ tin rằng mình đã nghe thấy
từ “rat”). “Anh đã hứa rồi mà, rat. Đó là tất cả những gì em đòi hỏi ở anh
và anh đã hứa rồi mà. Bởi vì, nghe này, rat...” Ông bác sĩ có thể nghe thấy
từ đó, và giờ đây giọng nói trở nên khó nghe, đầy bí mật: “Không phải là
anh ta, anh biết mà. Không phải là gã con hoang Wilbourne ấy đã làm
chuyện đó đâu. Em đã rũ bỏ gã đó giống như đã rũ bỏ anh. Là người khác
kia. Dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng không được động đến anh ta. Em tự
biện hộ cho cái mông của mình giống như người ta biện hộ cho cái bụng
của họ và không ai biết sự thật về một con điếm như thế nào để mà kết tội
một ai đó...”. Ông bác sĩ có thể nghe thấy tiếng bước đi của hai đôi chân
trần; tiếng động nghe như thể họ đang khiêu vũ một cách cuồng nhiệt trong
chốc lát mà không mang giầy. Sau đó tiếng động ngừng lại, giọng nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.