CỌ HOANG - Trang 205

nước vắng ngắt đang mỗi lúc một vàng sẫm hơn trong hoàng hôn, trông
như con kiến bò trên đĩa, để lại một cái đuôi bằng khói chầm chậm lan ra
làm hoen ố mặt nước, mỏng dần mỏng dần, mờ dần mờ dần, rồi tan biến
trong không gian hoang vắng, con tàu cũng nhỏ dần nhỏ dần cho tới khi nó
dường như không bò nữa mà treo mình ở yên một chỗ trong hoàng hôn phi
vật chất, đang tan vào hư không tựa một viên đạn bằng bùn tan trên mặt
nước.

Sau đó hắn quay đầu lại và lần đầu tiên kể từ khi đặt chân lên đó, hắn

nhìn về phía sau, lùi lại, không phải vì sợ hãi mà đơn giản chỉ là phản xạ -
không phải của thể xác mà của tâm hồn, của tinh thần, sự chú ý có tính
cảnh giác và rất tỉnh táo của người vùng núi - người sẽ không hỏi kẻ lạ bất
cứ điều gì, thậm chí cả thông tin, người mà bụng bảo dạ rằng, Không. Đây
cũng không phải là Carrollton. Bởi vì giờ đây qua con dốc gần như dựng
đứng của cái đập chắn cao tới gần sáu mươi feet so với mặt nước, hắn nhìn
xuống một vùng đất bằng phẳng và có màu như một chiếc bánh quế, có lẽ
là màu của tấm áo mùa hè trên lớp da màu da ngựa của đất và cũng sở hữu
sự rậm rạp của một tấm thảm hoặc một tấm da còn nguyên lông, trải ra xa
xa, không hề có gợn sóng nhưng vẫn toát lên vẻ vững chãi không thể đo
được như chất lỏng được điểm xuyết bởi những cái gò mang màu xanh
chàm tựa hồ không có độ cao và các mạch màu ngoằn ngoèo, xoắn vặn mà
bằng sự đánh giá thậm chí vẫn dè dặt ngay cả khi hắn đã bắt đầu bước đi
trên đó và nghi là nước. Hắn kể lại: Vậy là hắn và người đàn bà bước đi.
Hắn không kể làm thế nào mà hắn một thân một mình lại có thể đưa được
cái thuyền qua bức tường chắn của đập nước và mang nó xuống cái dốc cao
sáu mươi feet, chỉ kể rằng hắn đi trong một đám mây những con muỗi như
những cục than cháy dở, lúc thì xô mạnh, lúc thì đâm nháo nhào qua các
đám cỏ như lưỡi cưa mọc cao hơn đầu hắn; hắn bị những lá cỏ như lưỡi dao
mỏng quất vào cánh tay và mặt trong lúc vừa đi vừa dùng sợi dây leo kéo
chiếc thuyền có người đàn bà ngồi trong, bước một cách vất vả và loạng
choạng trên địa hình ít đất hơn nước, rồi di chuyển dọc theo một con kênh
uốn lượn: Giờ đây, hắn đang chèo thuyền bằng khúc gỗ nhem nhuốc bồ
hóng (ba mươi phút trước, đất dưới chân bỗng nhiên biến mất mà không hề

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.