CỌ HOANG - Trang 206

báo trước khiến hắn chới với trong nước, cái lưng áo đầy không khí của hắn
phồng lên như một quả kinh khí cầu trên mặt nước đục ngầu cho tới khi
hắn ngoi lên rồi lóp ngóp bò vào trong thuyền) và một căn nhà, mà không,
một căn lều nhỏ hơn toa xe chở ngựa được ghép bằng các tấm gỗ bách và
lợp mái tôn, hiện ra chênh vênh trên những cái cột cao mười feet khẳng
khiu như chân nhện, tựa một sinh vật lội nước tiều tụy (và có khả năng có
nọc độc), bị bỏ mặc cho đến chết giữa một vùng hoang vắng, không có một
chỗ nào trong tầm mắt để tìm đến mà nằm xuống, một con thuyền độc mộc
được buộc vào chân của cái thang được làm sơ sài, một người đàn ông
đứng ở ô cửa mở thông thống cầm một cái đèn (bây giờ trời đã tối) giơ cao
quá đầu, nói bằng thứ tiếng gì đó họ nghe không hiểu.

Người tù kể lại chuyện về tám, chín, mười ngày sau đó, hắn không

nhớ chính xác, trong khi bốn người bọn họ - hắn, người đàn bà, đứa bé mới
sinh, và người đàn ông trông nhỏ con, dẻo dai có những chiếc răng sâu và
đôi mắt sáng hoang dại như một con chuột hoặc một con sóc chuột nói thứ
tiếng mà cả hẳn lẫn người đàn bà đều không hiểu - sống trong căn lều chỉ
có một gian cùng một cái chái nhỏ hẹp. Hắn chỉ kể qua loa, cũng giống lúc
trước, hắn dường như cho rằng không đáng tốn hơi sức để kể chi tiết làm
thế nào mà hắn, một thân một mình, có thể đưa được chiếc thuyền xuống
cái dốc cao sáu mươi feet. Hắn chỉ nói: “Một lúc sau chúng tôi đến được
căn nhà ấy và ở lại đó tám, chín đêm, sau đó buộc phải rời đi vì họ cho phá
con đập bằng thuốc nổ”. Hẳn chỉ kể sơ sơ như vậy thôi. Nhưng giờ đây, với
điếu thuốc lá mà ông giám đốc trại đã đưa cho hắn bằng bàn tay kiên định
và bình thản (mặc dù hắn chưa hút) trên tay, hắn nhớ lại những gì mình đã
trải qua về buổi sáng đầu tiên thức dậy trên một tấm nệm rơm mỏng bên
cạnh chủ nhà (người đàn bà và đứa trẻ ngủ trên giường), khi mặt trời chói
chang chiếu qua khe của bức tường ghép bằng những tấm ván, và đứng ở
cái cửa lều xập xệ đưa mắt nhìn ra vùng hoang vắng phì nhiêu chẳng phải
là đất cũng không hẳn là nước - nơi mà ngay cả các giác quan cũng ám sự
hồ nghi, và nghĩ thầm, Anh ta chắc chắn phải làm gì đó ở đây để ăn và sống
chứ. Nhưng mình chịu không biết anh ta làm gì nữa. Cho đến khi có thể đi
tiếp cũng như xác định được mình đang ở đâu và tìm được cách đi qua

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.