CỌ HOANG - Trang 218

cái cách chẳng khác gì trò chơi đố chữ: Người đàn ông nhỏ thó dẻo dai
khoa chân múa tay một cách hoang dại, cái bóng điên cuồng của anh ta
nhảy lên, đổ xuống trên bức tường thô khi anh ta diễn cảnh rời bỏ nhà chòi,
thu dọn tư trang trên tường và trong các góc nhà - các đồ vật mà không
người nào khác muốn lấy và chỉ những thế lực mạnh cỡ như nước lũ, động
đất hay hỏa hoạn mới có thể tước đoạt được; người đàn bà đang theo dõi
những gì anh ta mô tả với cái miệng đầy thức ăn há hốc trên khuôn mặt lộ
vẻ kinh ngạc bèn cất tiếng hỏi: “Gì vậy? Anh ta nói gì vậy?”.

“Tôi không biết”, người tù nói. “Nhưng tôi cho rằng nếu đó là điều

chúng ta buộc phải biết thì đến lúc cần chúng ta sẽ biết thôi.” Hắn không sợ
hãi, mặc dù giờ đây hắn đã đọc được ý của gã người Cajun. Anh ta sắp rời
khỏi đây, hắn nghĩ, anh ta bảo mình cũng phải đi khỏi đây, thế rồi sau khi
họ rời khỏi bàn và người đàn bà đã lên giường ngủ, gã người Cajun liền
nhỏm dậy khỏi ổ rơm và đi tới chỗ người tù để mô tả lại việc rời bỏ nhà
chòi một lần nữa - lần này như thể để nhắc lại những câu nói có thể bị hiểu
lầm, gã truyền đạt bằng ngôn ngữ cơ thể điều gã muốn nói một cách dài
dòng, kỹ càng như thể đang nói với một đứa trẻ, gần như ôm lấy người tù
bằng một tay trong khi ra hiệu và nói bằng tay kia, diễn tả bằng điệu bộ như
thể đánh vần từng âm tiết, trong khi người tù (ngồi xổm với con dao và mái
chèo sắp được đẽo xong trong lòng) vừa theo dõi, vừa gật đầu, vừa lẩm
bẩm bằng tiếng Anh: “Ừ, hẳn rồi. Anh nghĩ đó là điều chắc chắn sẽ xảy ra.
Tôi hiểu ý anh” trong lúc tiếp tục đẽo gọt mái chèo, không lia lưỡi dao
nhanh hay vội vã hơn những đêm trước mà điềm tĩnh với niềm tin rằng đến
lúc cần phải biết đó là chuyện gì và lúc nào nó xảy ra thì hắn khắc sẽ biết,
mà cho dù chẳng cần biết đó là chuyện gì, trong lòng hắn đã từ chối chấp
nhận ý nghĩ đi khỏi nơi này; hắn nghĩ về những bộ da thú như thế này, Giá
mà bằng cách nào đó anh ta nói cho mình biết có thể mang phần của mình
được hưởng đi đâu để bán lấy tiền thì hay biết mấy, trong khoảnh khắc
ngắn ngủi giữa hai lần lia mũi dao gọt mái chèo rồi gần như ngay lập tức lại
nghĩ, Mình cho rằng chừng nào còn có thể bắt được cá sấu thì mình không
phải lo chuyện tìm ra ai sẽ mua những tấm da.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.