CỌ HOANG - Trang 225

đi cứu nạn cùng mình đang ở đó và thậm chí đã đưa mắt tìm kiếm gã người
Cajun trong khi chờ đợi cơ hội thoát ra khỏi cửa - nơi có sự hiện diện của
một quân nhân; rồi cuối cùng hắn cũng bước vào trong khi người đàn bà đi
sau hắn và quả thực hắn đã bị gí súng vào ngực.

“Vào đi”, người lính nói. “Vào trong đi. Lát nữa họ sẽ phát quần áo

cho anh. Anh không thể ăn mặc như thế mà đi ra đường được. Họ cũng sẽ
phát đồ ăn cho anh. Có lẽ người thân của anh sẽ sớm đến đón anh thôi.” Và
hắn kể lại cả chi tiết này: Chi tiết người đàn bà lên tiếng.

“Có lẽ nếu anh nói anh có bà con họ hàng ở đây thì anh ta sẽ để cho

chúng ta đi.” Và hắn đã không nói như người đàn bà gợi ý: Hắn không thể
diễn đạt được điều đó, nó quá sâu xa; hắn chưa bao giờ tính đến điều đó,
ngay cả trong ý nghĩ vì sự tôn trọng đầy tỉnh táo và cố hữu của hắn không
phải dành cho sự thật mà cho năng lực và sức mạnh của sự dối trá, không
phải để trở thành kẻ quá dè xẻn trong việc nói dối mà đúng hơn là để sử
dụng nó với lòng tôn trọng, thậm chí cẩn trọng bởi nó mỏng manh, tác
dụng nhanh và đầy sức mạnh, tựa một lưỡi dao sắc có thể gây chết người
vậy. Và hắn kể người ta đã đưa quần áo cho hắn như thế nào - một bộ quần
áo mặc trong cùng chiếc áo khoác ngoài, rồi sau đó họ mang thức ăn đến
(một phụ nữ trẻ nhanh nhảu nói, “Đứa bé phải được tắm sạch sẽ. Nếu chị
không tắm cho nó, nó sẽ chết” và người đàn bà đáp, “Vâng. Nó có thể càu
nhàu chút ít, nó chưa bao giờ được tắm cả. Nhưng nó là một đứa bé
ngoan”) và bây giờ là đêm, các bóng điện không có chụp đèn chiếu ánh
sáng vừa chói gắt, vừa đìu hiu xuống những người đang ngủ ngáy và gã
ngồi dậy, đánh thức người đàn bà. Hắn kể lại chuyện đó: Cái nhà kho đó có
nhiều cửa dẫn đến đâu hắn không biết, nhưng hắn phải vất vả lắm mới tìm
được một cái cửa sổ mà họ có thể sử dụng, hắn ôm cái gói giấy và đứa bé
trèo qua cửa sổ trước. “Anh phải xé một tấm khăn trải giường để làm dây
mà tụt xuống chứ nhỉ”, tù nhân có dáng người thấp đậm hỏi. Nhưng hắn
không cần tấm khăn trải giường nào cả; giờ đây, trong bóng tối dày đặc,
dưới chân hắn là những viên sỏi. Thành phố ở đâu đó ngoài kia nhưng hắn
chưa và sẽ không nhìn thấy, mà chỉ thấy ánh sáng bất biến ở phía xa xa bên
dưới; Bienville cũng từng đứng đó - đấy là trí tưởng tượng của một kẻ tự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.