CỌ HOANG - Trang 230

bơm chất lỏng, anh nghĩ. Nó đang cố gắng bơm. Mình nghĩ không phải là
mình chẳng thể thở nổi mà là nghẹt thở với thứ gió này.

Anh quay gót rồi bước vào cổng. Cũng giống như lần trước, anh và

gió đen lại tựa hai sinh vật đang cố vào cùng một lối. Chỉ có điều gió thực
sự không muốn vào, anh nghĩ. Không cần vào hay buộc phải vào. Đó chỉ là
kiểu xía vào cho vui mà thôi, khỉ thật. Anh có thể cảm thấy gió ở trên cánh
cửa khi chạm tay vào nắm cửa, và khi đóng cửa lại, anh cũng có thể nghe
được tiếng thì thầm của nó. Gió thổi đều đặn như thể có máu buồn và biết
cười thầm khi bí mật dựa sức nặng của mình lên cánh cửa; cùng sức nặng
của cơ thể anh, cánh cửa trở nên dễ đóng; song gió không thực sự muốn
vào trong. Anh đóng cửa, nhìn ánh đèn yếu ớt từ phòng ngủ hắt ra hành
lang, chập chờn rồi dần ổn định bởi một phần của gió, hẳn là vẫn ở trong
nhà vì bị cánh cửa đang đóng chặn lại, giờ lặng lẽ luồn ra ngoài khi tiếng
cửa khép vào kêu đánh “cạch”, vẫn cười thầm như thể có máu buồn, không
đi hẳn mà quay lại nghe ngóng trong lúc anh đứng im lặng và hơi nghiêng
đầu về phía cửa phòng ngủ để lắng nghe. Nhưng chẳng có một tiếng động
nào phát ra từ đó ngoài tiếng gió rì rầm ngoài cánh cửa, cả hành lang cũng
im lìm; anh nghĩ thầm, Mình đoán sai rồi. Thật không thể tin được, không
phải mình cho rằng lẽ ra mình phải đoán sai mà là chẳng thể tin được mình
lại sai đến thế, và anh thôi không nói hay nghĩ đến ông bác sĩ nữa (Giờ đây,
anh có thể hình dung ra cảnh bên nhà ông ta bằng phần trí óc chưa sử dụng
đến của mình: Một hành lang được ghép bằng gỗ hẹp nhưng gọn ghẽ với
những vết bẩn màu nâu loang lổ và có thể chắn gió, chiếc đèn pin vẫn sáng
để bên cạnh cái túi cứu thương trên bàn, đôi bắp chân to phình của người bị
giãn tĩnh mạch trong chiếc áo ngủ anh đã nhìn thấy trước đó hiện ra với thế
đứng của kẻ đang phẫn nộ, quả quyết và không thể nguôi dịu chẳng phải
bởi bất kỳ điều gì khác mà chính vì điều này; anh có thể nghe thấy giọng
nói không phải được một cái gì đó từ bên ngoài nâng lên rất cao, mà gần
như tiếng rít không thể dịu đi được, đang nói vào điện thoại: “Và một cảnh
sát. Một cảnh sát. Hai người nếu cần. Anh nghe rõ chứ hả?”. Ông ta làm bà
vợ thức giấc mất, anh nghĩ và cũng hình dung ra cảnh này: Ở căn phòng
trên gác, một người đàn bà có mái tóc xoăn đang mặc chiếc váy ngủ xám

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.