CỌ HOANG - Trang 231

cao cổ và chống tay nhỏm dậy trên chiếc giường cùng màu cũ kỹ, đầu bà ta
nghiêng nghiêng trong tư thế lắng nghe điều mình đã đợi suốt bốn ngày mà
không hề tỏ ra ngạc nhiên. Bà vợ sẽ sang cùng ông bác sĩ nếu như ông ta
quay lại đây, anh nghĩ. Nếu ông ta không chỉ ngồi ở bên ngoài canh không
cho mình bỏ trốn và lăm lăm khẩu súng lục trong tay, hẳn là bà ta cũng sẽ
có mặt ở đó). Bởi vì điều này không quan trọng, cũng chỉ giống như việc
bỏ một lá thư vào hộp mà thôi; chiếc hộp nào có quan trọng, điều quan
trọng là anh đã đợi để hoàn thành việc bỏ thư vào nó quá lâu - sau bốn năm
rồi sau hai mươi tháng, và thêm gần hai năm nữa. Mình thậm chí đã làm
hỏng cả phần đời ném đi ấy, anh nghĩ, toàn thân bất động trong tiếng thì
thào của gió đêm đang nhẩn nha, chờ đợi; anh khẽ quay đầu về phía cửa
phòng ngủ để lắng nghe, trong khi phần não chưa hoạt động còn lại của anh
nghĩ, Vậy là sau khi trải nghiệm chút ít cái gọi là sự ngộp thở, mình có thể
kết luận rằng không phải mình chẳng thể hít vào cái thứ gió này, và anh bắt
đầu không thể ngừng hít thở sâu hơn, mỗi hơi thở lại trở nên nông và khó
nhọc cho đến khi buồng phổi chẳng thể tiếp tục làm công việc đó nữa; mọi
hơi thở như trốn mất tăm; anh liên tục chớp mắt một cách đau đớn vì cảm
giác cộm ở mi mắt, như thể cát đen trong trái tim sung sức của anh đang
trào lên và chuẩn bị tràn ra khỏi cơ thể qua những ống dẫn cùng lỗ chân
lông, chẳng khác gì tình trạng toát mồ hôi vì lo lắng, rồi anh nghĩ, Bình tĩnh
nào. Hãy cẩn thận. Lần này khi tỉnh lại, nàng sẽ phải cố gắng nhiều đấy.

Anh đi qua hành lang đến cửa phòng ngủ. Vẫn không có âm thanh nào

ngoài tiếng gió (gió đen thì thầm, rì rầm với ô cửa sổ đẩy bằng kính không
được khít lắm nhưng chẳng muốn luồn vào trong). Cô nằm ngửa, mắt nhắm
nghiền, chiếc váy ngủ (thứ trang phục mà trước đó cô chưa từng sở hữu hay
được mặc bao giờ) bị xoắn vặn rúm ró phía dưới hai cánh tay; cô không
nằm thõng thượt hay thả lỏng hoàn toàn, mà trái lại trông như thể hơi gồng
mình lên. Tiếng rì rầm của gió đen bắt nguồn từ hư không tràn ngập căn
phòng; đối với anh, âm thanh đó đúng hơn là tiếng thì thầm của ngọn đèn
dầu để trên cái va li đựng tư trang bên cạnh giường ngủ và tiếng xì xào của
ánh sáng yếu ớt trên da thịt cô: Eo cô thậm chí nhỏ đến mức anh không thể
tin được, chỉ có cặp đùi là khá lớn vì chúng quá bẹt, phần bụng giữa vùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.