CỌ HOANG - Trang 234

Trong cái lạnh và tuyết - đó chính là điều giờ đây em đang nghĩ đến và

cố giữ. Nhưng không đau đâu anh, chỉ giống lửa đốt thôi; chỉ như... Anh đi
đi. Hãy rời khỏi đây. Nhanh lên.” Cô lại quay mặt đi khi anh đứng dậy từ tư
thế quỳ.

“Thôi được. Anh đi đây. Nhưng em phải cố gắng thật lâu đấy. Em có

làm được không?”

“Được. Nhưng anh đi đi. Nhanh lên. Chúng ta có đủ tiền để anh đến

Mobile. Anh có thể ở đó mà không sợ bị ai nhận ra; họ không thể tìm thấy
anh đâu. Hãy đi đi. Vì Chúa, hãy rời khỏi đây ngay.” Lần này cô cắn mạnh
môi đến mức máu đỏ trào ra khắp cằm. Anh không nhúc nhích mà cố nhớ
lại điều gì đó mình đọc được từ một cuốn sách của Owen Wister nhiều năm
trước - chi tiết cô gái điếm trong chiếc váy hồng uống cồn thuốc phiện và
những chàng cao bồi đã thay nhau dìu cô nhảy để cô tiếp tục sống; và anh
nhớ ra nó song cũng mau chóng quên mất vì giờ đây, nó chẳng giúp gì
được cho anh cả. Anh bắt đầu bước về phía cửa.

“Được rồi”, anh nói. “Anh đi đây. Nhưng hãy nhớ nhé, anh đi rồi em

phải cố gắng đấy. Em nghe không? Charlotte?” Đôi mắt màu vàng của cô
chỉ hoàn toàn hướng vào anh, còn răng cô thôi không cắn môi nữa; và khi
lao trở lại giường cô nằm, anh nghe thấy trong tiếng rì rầm của gió có hai
giọng nói vọng tới từ cửa trước, ngay phía cổng - giọng cao gần như the
thé, đứt quãng của ông bác sĩ và giọng đều đều, lạnh lùng của bà vợ với âm
vực giữa cao và trầm của giống đực hơn là của đàn ông - vang lên trong gió
giống hai hồn ma đang cãi nhau vì chuyện không đâu; trong chốc lát,
Wilbourne cũng quên luôn chúng khi cúi xuống nhìn đôi mắt màu vàng
không chớp trên khuôn mặt và cái đầu đã thôi không còn cử động cùng đôi
môi đầy máu đã được thả lỏng. “Charlotte!”, anh gọi. “Bây giờ em không
thể như thế được. Em đang đau đấy. Em đang đau. Không thể như vậy được
đâu. Em có thể nghe anh nói mà.” Anh tát cô hai phát thật nhanh bằng cùng
một bàn tay. “Em đang đau, Charlotte.”

“Đúng vậy”, cô nói. “Anh và những ông bác sĩ giỏi nhất của anh ở

New Orleans. Không một ai mang ống nghe có thể cho em một thứ gì đó để
chấm dứt cơn đau đớn này. Này, Rat. Họ đâu rồi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.