CỌ HOANG - Trang 247

dữ, tiếng cười kéo dài thêm khoảng nửa phút nữa, át cả tiếng chuông, tiếp
đến là tiếng đế giày cao su nện trên mặt vải sơn lót sàn xen lẫn tiếng rít khe
khẽ và gấp gáp; rồi tiếng chuông ngừng bặt. Đó là lúc anh ngửi thấy mùi và
cả vị của biển đêm được gió đưa đến, luồn vào tận phổi, lặp lại như lúc
trước nhưng lần này anh không còn bất ngờ nữa, mỗi hơi thở mạnh và
nhanh càng lúc càng trở nên nông hơn cứ như thể trái tim anh cuối cùng đã
tìm được một nơi tiếp nhận cũng như để đổ thứ cát đen mà nó nạo vét và
bơm ra; giờ thì anh đứng dậy nhưng không đi đâu hay có bất kỳ ý định gì
cả, viên sĩ quan đứng ở lối vào lập tức quay người lại, dụi tắt điếu thuốc.
Nhưng Wilbourne không di chuyển, vì thế viên sĩ quan chầm chậm bước
đến, thậm chí còn dừng chân trước cánh cửa phòng mổ và áp vành mũ vào
khe cửa một lát. Sau đó, Wilbourne nhìn thấy anh ta tiếp tục bước đi giống
như khi bạn nhìn thấy một cây cột đèn hiện ra giữa bạn và đường phố, vì
cánh cửa đệm cao su lại mở ra phía ngoài (những bóng đèn Klieg đã tắt,
anh nghĩ. Đèn tắt thật rồi. Đèn tắt rồi); rồi hai vị bác sĩ xuất hiện và cánh
cửa lại đóng vào phía sau họ trong im lặng, liên tục đung đưa, rồi lại mở ra
trước khi trở về trạng thái bất động; anh nhìn thấy hai y tá xuất hiện chỉ nhờ
phần năng lực thị giác vẫn đang được sử dụng để quan sát viên sĩ quan, vì
anh đang tập trung toàn bộ phần còn lại để quan sát khuôn mặt của hai vị
bác sĩ đang bước trong hành lang và nói chuyện với nhau bằng giọng khó
nghe qua lớp khẩu trang, đuôi áo họ bay lật phật như váy của hai người phụ
nữ; họ đi qua chỗ anh ngồi mà không buồn liếc nhìn anh, anh lại ngồi
xuống ghế vì viên sĩ quan đã nắm khuỷu tay anh và nói: “Được rồi. Bình
tĩnh nào”; hai vị bác sĩ với eo lưng thon gọn như phụ nữ vẫn đang bước
tiếp, phần dưới áo bờ lu của họ bay lật phật, sau đó một trong hai người y tá
cũng đi qua, vẫn là khuôn mặt đeo khẩu trang không thèm nhìn anh cùng
chiếc váy phát ra những tiếng sột soạt; anh ngồi trên chiếc ghế cứng, lắng
nghe... để rồi trong giây lát, trái tim như trốn khỏi lồng ngực, nó vẫn đập
mạnh, chậm và đều nhưng là từ chỗ nào đó cách xa cơ thể anh, bỏ lại anh
ngồi đó, bị bao trùm bởi sự im lặng với một khoảng chân không hình tròn
chỉ có gió trong ký ức rì rầm, chẳng có gì khác để nghe ngoài âm thanh của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.