CỌ HOANG - Trang 256

gào thét còn cây cọ bên ngoài cửa sổ phòng giam thì đập lá liên hồi ngay
trước hừng đông khi một cơn gió mạnh bắt nguồn từ cái đuôi của một trận
bão bất ngờ ập tới. Đó không hẳn là một trận bão vì nó đang phi nước đại ở
một nơi nào đó trong vịnh, chỉ có cái đuôi của nó quét qua thôi - một cú
đập nhẹ của cái bờm lúc nó đi qua làm thủy triều dâng cao tới gần năm mét
và không rút xuống trong suốt hai mươi giờ - gió thổi dữ dội vào cây cọ
hoang phát ra những tiếng xào xạc khô khốc, quét qua mái của buồng giam,
để rồi suốt đêm thứ hai, anh có thể nghe thấy tiếng gầm của sóng biển dội
vào đê chắn trong bóng tối, tiếng phao cứu đắm cùng tiếng nước ì oạp vang
lên giữa những tiếng gầm; anh thậm chí có thể nghe rõ âm thanh ầm ào khi
nước tràn lên và chảy khỏi phao cứu đắm, mỗi lần như thế lại kèm theo một
tiếng gầm, và mưa trút xuống, đã bớt dữ dội nhưng vẫn đổ ào ào vào buổi
bình minh ngày hôm sau, tuôn trào trên vùng đất bằng phẳng trước khi gió
đông bắt đầu thổi. Ở phía trong nội địa, tất cả dường như yên tĩnh hơn,
vầng mặt trời màu sáng bạc thì thầm giữa những cây to trĩu lá đứng nghiêm
trang, chiếu ánh sáng lấp lánh trên bãi cỏ đã được xén gọn; đúng, anh có
thể hình dung ra bãi cỏ đã được xén gọn ấy, nó giống như bãi cỏ trong công
viên - nơi anh từng ngồi đợi, nơi có lẽ có những đứa trẻ con và các cô bảo
mẫu; vào đúng thời điểm trái đất được khôi phục và sự đứng đắn trở thành
quy định, sẽ sớm có một bia mộ không ghi gì hết; bãi cỏ đã được xén, xanh
tươi và tĩnh lặng, còn cơ thể, hình hài phẳng lì, xẹp lép, nhỏ bé bên dưới
tấm khăn phủ ấy đã được kéo lên và chuyển đi trong bàn tay của hai người
đàn ông như thể không có trọng lượng, tuy nhiên nó vẫn chịu lực và yên
lặng dưới sức nặng của đất. Nhưng tất cả đâu chỉ có vậy, anh nghĩ. Đó
không thể là tất cả. Uổng phí. Đâu phải chỉ là sinh mạng, xác thịt, luôn có
thừa sinh mạng. Hai mươi năm trước khi bảo tồn các quốc gia và biện minh
cho các phương châm, người ta đã nhận ra điều đó; cứ cho rằng để bảo tồn
các quốc gia thì nhiều sinh mạng mất đi như vậy cũng đáng

[33]

. Nhưng còn

ký ức nữa chứ. Chắc chắn ký ức tồn tại độc lập với xác thịt. Nhưng cũng
chẳng phải vậy. Bởi vì ký ức không tự ý thức về bản thân nó, anh nghĩ. Ký
ức đâu biết những gì nó nhớ. Vậy nên ắt phải có xác thịt để kích thích chứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.