giờ đây mang vẻ mặt của một luật sư đang nhìn một cách hết sức chăm chú
và tỉnh táo cùng những ý nghĩ vừa gấp gáp vừa bí mật hiện ra đằng sau
khuôn mặt đó. Quan tòa hết quan sát tay luật sư trẻ tuổi có dáng người thấp
đậm rồi đến Rittermeyer. “Phiên tòa đã kết thúc”, ông ta lên tiếng. “Nhưng
nếu muốn nói điều gì đó thì anh vẫn có thể làm thế.” Giờ thì Rittermeyer
tiến đến bục dành cho người làm chứng, không có âm thanh nào vang lên,
thậm chí cả tiếng thở dài Wilbourne nghe thấy lúc nãy cũng ngưng bặt, chỉ
còn tiếng thở của chính anh và tay luật sư trẻ tuổi bên cạnh. “Phiên tòa này
đã kết thúc”, quan tòa thông báo. “Bị cáo đang đợi tòa tuyên án. Anh muốn
nói gì thì nói đi.” Rittenmeyer dừng lại. Anh ta không nhìn quan tòa cũng
chẳng nhìn bất cứ ai hay bất cứ thứ gì, khuôn mặt bình thản đến hoàn hảo.
“Tôi muốn xin quý tòa một điều”, anh ta nói. Trong giây lát, quan tòa
không nhúc nhích mà ngồi im như tượng nhìn Rittenmeyer trừng trừng,
chiếc búa vẫn được cầm chặt trong tay như một cây kiếm, sau đó ông ta từ
từ rướn người về phía trước, vẫn nhìn Rittenmeyer chằm chằm; và
Wilbourne nghe thấy âm thanh của sự hút vào thật dài, sự tập trung của nỗi
kinh ngạc lẫn hoài nghi bắt đầu nổi lên.
“Cái gì?”, quan tòa hỏi. “Gì cơ? Cầu xin ư? Cho người đàn ông này ư?
Người đàn ông đã cố ý và thực sự đã tiến hành cuộc phẫu thuật cho vợ anh
khi anh ta biết nó có thể khiến cô ta mất mạng, và thực tế vợ anh đã mất
mạng vì anh ta ư?” Giờ đây, tiếng ồn ào lại nổi lên như làn sóng; anh có thể
nghe thấy tiếng bước chân dồn lên và những tiếng gào thét, cảnh sát làm
nhiệm vụ ở tòa án xông ra chặn các làn sóng giống như một đội bóng đang
dồn lên tấn công: Đó là cơn lốc xoáy của sự cuồng nộ và hỗn loạn nổi lên
trước khuôn mặt hoàn hảo phía trên chiếc áo khoác đẹp đẽ, phẳng phiu:
“Treo cổ bọn nó đi! Hãy treo cổ cả hai đi!”, “Hãy nhốt cả hai vào cùng một
chỗ đi! Hãy để đồ khốn kia làm chuyện đó bằng dao với gã đó đi!”; tiếng
gầm át cả tiếng dậm chân và quát tháo đó cuối cùng cũng yếu dần nhưng
vẫn chưa ngừng hẳn, chỉ bị hãm bớt âm lượng sau những cánh cửa đã được
đóng chặt, để rồi sau đó lại nổi lên ở bên ngoài tòa nhà; và vị quan tòa đứng
dậy, chống cả hai tay lên bàn khi vẫn nắm chặt chiếc búa, cái đầu giật giật
và run rẩy của ông ta giờ đây thực sự là đầu của một ông già. Sau đó, ông