CỌ HOANG - Trang 273

tròn thốt ra những tiếng nói và lẩm bẩm đầy thúc bách, các xấp tiền ít ỏi,
nhàu nhĩ được để dưới những đầu gối cong queo với những con súc sắc có
đốm kêu lóc cóc, lăn vội vã trong bụi đất; chuyện là thế đấy. “Anh thắng
được bao nhiêu?”, người tù thứ hai hỏi. “Đủ”, tù nhân có dáng người cao
trả lời.

“Nhưng đủ là bao nhiêu mới được chứ?”
“Đủ”, tù nhân có dáng người cao nhắc lại. Đúng là đủ thật; hắn đã đưa

tất cả số tiền thắng bạc cho người đàn ông có chiếc thuyền gắn máy (bây
giờ hắn không cần thức ăn nữa), hắn và người đàn bà ở trên chiếc thuyền
gắn máy đó, còn thuyền của hắn thì được kéo theo sau; người đàn bà bế
đứa bé, còn gói giấy báo được để bên dưới bàn tay đặt trong lòng hắn; và
thứ hắn gần như nhận ra ngay lập tức không phải Vickburg (bởi hắn chưa
bao giờ nhìn thấy nơi đó) mà là các lớp sóng của những cái cây, nhà lẫn xác
động vật mà một tháng ba tuần trước đó, hắn đã va phải; khi chiếc thuyền
gắn máy đi qua vùng đó, hắn nhìn nơi ấy mà không hề giận dữ, thậm chí
còn chẳng quan tâm. Nhưng rồi hắn bắt đầu quan sát bờ sông lẫn con đê.
Hắn không biết làm thế nào mình lại nhận ra chỗ đó, nhưng quả thật buổi
trưa hôm ấy, hắn đủ chắc chắn để biết rằng đã đến lúc mình phải dừng lại,
vậy là hắn nói với chủ thuyền: “Tôi nghĩ đúng là chỗ này rồi”.

“Ở đây ư?”, chủ thuyền hỏi. “Chỗ này trông lạ lắm.” “Tôi nghĩ đúng là

chỗ này”, người tù khẳng định. Vậy là thuyền cập bờ, động cơ tắt và chủ
thuyền tháo dây buộc thuyền của hắn ra.

“Anh nên để tôi tiễn một đoạn cho tới khi chúng ta tới được một chỗ

nào đó”, anh ta lên tiếng. “Đấy là những gì tôi đã hứa.”

“Tôi nghĩ mình đến nơi rồi”, người tù đáp. Vậy là họ lên bờ và hắn

đứng đó với sợi dây buộc thuyền trong tay trong khi chiếc thuyền kia nổ
máy rồi chạy ra xa, nhưng không nhìn theo nó. Hắn đặt gói giấy báo xuống,
buộc dây cột thuyền vào một gốc liễu rồi cầm cái gói lên và quay gót.
Không nói một lời, hắn lẳng lặng leo lên đê, đi qua cột báo mực nước có
mốc đánh dấu mức thủy triều dâng trước đây đã khô và tạo thành một
đường kẻ dọc ngang các vết nứt trống rỗng, tựa những nụ cười ngớ ngẩn
của tuổi già, sau đó, hắn đi vào một lùm cây liễu, cởi bỏ chiếc quần cùng sơ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.