CỌ HOANG - Trang 34

nung như Wilbourne đã thấy ở sân nâng đỡ một dãy lan can đã gãy đôi chỗ
chẳng ăn nhập gì với ánh sáng thành phố trên nền trời u ám; trên tất cả là sự
tinh vi giả tạo, âm thanh vang giòn, nghịch tai và mỏng manh của đàn
dương cầm, tựa như các biểu tượng mà những đứa con trai mới lớn vẽ
nguệch ngoạc lên một ngôi mộ cổ đổ nát đã bị đào bới.

Họ đi qua sân, tiến về phía những ô cửa sổ kiểu Pháp và nơi tiếng

dương cầm cũng những giọng nói vọng ra. Đó là một căn phòng dài, sàn
phòng không được phẳng cho lắm và những bức tường giăng kín các bức
vẽ không được đóng khung; ngay lập tức, Wilbourne bị ảnh hưởng của sự
rối rắm và trìu tượng mà chúng tạo ra tác động, tựa hồ cảm giác khi ta bất
ngờ nhìn thấy một bức tranh quảng cáo cỡ lớn của rạp xiếc ở một khoảng
cách rất gần mà từ đó thị giác, con ngươi của ta, dường như bắt đầu co lại
một cách dữ dội trong cơn choáng váng. Căn phòng không có bất cứ đồ đạc
gì ngoài chiếc đàn dương cầm mà một người đàn ông mặc áo choàng tắm,
đội mũ Ba-xcơ đang chơi. Có khoảng hơn chục người khác đang ngồi hoặc
đứng trên sàn với ly rượu trên tay; một người phụ nữ mặc áo dài lanh
không tay kêu lên: “Ôi Chúa ơi, có đám tang ở đâu vậy?” rồi bước tới, hôn
Flint trong khi vẫn cầm ly rượu.

“Xin giới thiệu với các chàng trai và các cô gái, đây là bác sĩ

Wilbourne”, Flint nói. “Hãy ngắm nhìn cậu ấy đi. Cậu ấy có một tập ngân
phiếu trắng trong túi quần và một con dao mổ trong ống tay áo.” Chủ nhà
thậm chí không quay đầu lại nhìn, mặc dù ngay sau đó có một người phụ
nữ mang đến cho Wilbourne một ly rượu. Wilbourne biết đó là bà chủ của
bữa tiệc, mặc dù không ai nói với anh điều này; người phụ nữ ấy đứng nói
chuyện với anh, hay nói đúng hơn, đứng ở chỗ anh một lát, bởi vì anh
không nghe thấy cô ta nói, chỉ nhìn đăm đăm những bức tranh trên tường;
sau đó anh vẫn cầm ly rượu trong lúc đứng một mình trước bức tường.
Trước đấy, anh đã từng ngắm những bức tranh và bản sao của chúng trên
các tạp chí song không hề thấy tò mò, bởi vì ngắm thì ngắm đấy nhưng anh
không có chút tin cậy nào dành cho chúng, hệt như một kẻ quê mùa nhìn
vào bức tranh vẽ một con khủng long vậy. Nhưng giờ đây, kẻ quê mùa đó
đang nhìn một con quái vật và quả thật Wilbourne đang đứng trước các bức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.