CỌ HOANG - Trang 71

mãi và mãi mãi, cho đến khi một trong hai chúng ta chết. Sẽ không thể là
bất cứ gì khác. Không phải thiên đường, chẳng phải địa ngục: Không có sự
chuộc tội thanh thản an toàn thoải mái nào để anh và em mong ngóng cho
đến khi đạo đức, khả năng kiên nhẫn chịu đựng, nỗi hổ thẹn hoặc ăn năn
chiến thắng chúng ta.”

“Vậy anh không phải là nơi em đặt niềm tin, mà là tình yêu”, anh nói

và cô nhìn anh. “Không phải anh, chẳng phải bất cứ ai.”

“Đúng vậy. Tình yêu. Khi người ta nói rằng tình yêu giữa hai người

nào đó đã chết, điều đó không đúng. Tình yêu không chết. Nó chỉ chối bỏ
và rời xa anh, nếu anh không đủ tốt và không còn xứng đáng với nó nữa.
Tình yêu không chết, chỉ anh chết thôi. Tình yêu giống như đại dương ấy:
Nếu anh không tốt và làm vẩn đục nó, nó sẽ nôn anh ra một nơi nào đó để
anh chết. Anh sẽ chết, nhưng em thích chết ở biển hơn là bị nôn ra trên bờ
biển, chết khô dưới ánh mặt trời với một vết nhơ hôi thối vô danh, và chỉ có
mấy chữ Đây là... trên bia mộ. Dậy đi nào. Em đã nói với người cho thuê
nhà rằng chúng ta sẽ chuyển đến đó trong hôm nay.”

Trong vòng một giờ sau, họ rời khách sạn với những chiếc túi xách,

bắt taxi tới căn hộ cô thuê; họ leo lên ba tầng cầu thang. Cô thậm chí đã có
chìa khóa trong tay và mở cửa cho anh vào; anh biết không phải cô đang
nhìn căn phòng mà là nhìn mình. “Thế nào?”, cô nói. “Anh thích không?”

Đó là một căn phòng lớn hình chữ nhật với ô cửa sổ trần ở phía bắc,

có lẽ là công trình thủ công của một nhiếp ảnh gia bị phá sản hoặc đã chết
hay cũng có thể là của một người thuê nhà là điêu khắc gia hoặc một họa sĩ,
với bếp và buồng tắm được xây thụt vào một cách kín đáo. Nàng đã thuê
căn phòng có ô cửa sổ trần này, anh thầm nghĩ, trong khi phụ nữ nói chung
khi thuê nhà thường quan tâm đến buồng vệ sinh. Họ chỉ cần có một chỗ để
ngủ và nấu ăn thôi. Nàng đã chọn một chỗ không phải để cả hai trú ngụ mà
để giữ gìn tình yêu; không phải nàng đơn giản chỉ chạy khỏi người đàn ông
này để đến với người đàn ông khác; chỉ muốn đổi một mẩu đất sét mà nàng
đã nặn thành một bức tượng bán thân để lấy một mẩu đất sét khác. Anh
bước vào phòng, và nghĩ, Có lẽ không phải mình đang ôm nàng mà là đang
bám lấy nàng bởi có điều gì đó trong con người mình không thừa nhận rằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.