đây, cô cắm cúi bên bàn với một mảnh giấy và một chiếc bút chì trong khi
anh nhìn đôi bàn tay không thon dài nhưng mềm mại của cô đang viết ra
những con số ngổn ngang trên mặt giấy với tốc độ rất nhanh.
“Một tháng anh sẽ kiếm được từng này”, cô nói. “Và mỗi tháng chúng
ta tiêu hết từng này. Và chúng ta có từng này để bù vào các khoản chi tiêu.”
Các con số lạnh lùng, rõ rành rành, những nét bút chì tạo cho chúng vẻ
khinh miệt, chắc chắn; giờ đây cô cũng bảo đảm rằng hàng tuần, anh không
chỉ gửi cho chị gái khoản tiền anh muốn hoàn trả mà còn cả một khoản
tương đương với tiền phòng và tiền ăn tại một khách sạn ở New Orleans
trong sáu tuần. Rồi cô ghi một mốc thời gian bên cạnh con số cuối cùng; đó
là một ngày đầu tháng Chín. “Đến ngày đó chúng ta sẽ không còn đồng nào
cả.”
Anh nhắc lại điều mình đã nghĩ ra khi ngồi ở công viên ngày hôm ấy:
“Sẽ ổn cả thôi. Anh phải quen với tình yêu đã. Trước đây anh chưa bao giờ
trải nghiệm nó; em thấy đấy, anh đã bỏ qua ít nhất mười năm ở phía sau.
Anh vẫn chưa quen với cuộc sống mới này mà. Nhưng anh sẽ sớm vào
guồng thôi”.
“Đúng vậy”, cô nói. Rồi cô vò mảnh giấy, búng nó đi và quay về phía
anh. “Nhưng điều đó không quan trọng. Chỉ là thịt hầm hay bánh hăm-bơ-
gơ thôi mà. Và đói không phải là đói ở đây...” Cô vỗ vào bụng anh một cái.
“Ở đây chỉ là cái dạ dày của anh đang réo thôi. Cái đói thực sự ở đây này.”
Cô chỉ vào ngực anh. “Đừng bao giờ quên điều đó nhé.” “Anh sẽ không
quên đâu. Không phải bây giờ.” “Nhưng anh có thể sẽ quên. Cơn đói sẽ
xuống tới đây, tới bụng và anh sẽ sợ nó. Bởi vì ít nhiều anh luôn sợ những
gì mình đấu tranh để chống lại. Nếu trước đây đã từng yêu rồi thì trưa hôm
đó anh sẽ không ở trên chuyến tàu ấy. Đúng không?”
“Đúng vậy”, anh nói. “Đúng. Đúng thế.”
“Vậy vấn đề không chỉ là rèn cho trí não nhớ rằng, đói không phải là ở
dạ dày. Mà chính cái dạ dày của anh phải tin điều đó. Cái dạ dày của anh có
tin điều đó không hả?”
“Có”, anh nói. Chỉ có điều bản thân nàng không thật chắc chắn về điều
đó, anh nghĩ thầm, bởi vì ba ngày sau khi từ bệnh viện trở về, anh thấy bàn