CỌ HOANG - Trang 79

còn có một lọ hoa. “Em có vài thứ ở đây”, cô nói. “Chúng ta sẽ ăn tối ở nhà
để thay đổi không khí.”

Cô có món sườn cừu hoặc món gì đó, trong khi chuẩn bị bữa ăn, cô

đeo chiếc tạp dề cũng mới tinh như khăn trải bàn và lòe loẹt đến mức kỳ dị;
anh chợt nghĩ sự thất bại, cũng đã tác động đến cô như tác động đến một
người đàn ông, bằng cách mang đến cho cô sự khiêm tốn đáng quý song lại
làm toát lên ở cô một phẩm chất mà trước đó anh chưa từng thấy, một phẩm
chất không chỉ rất đàn bà mà có thể gọi là rất nữ tính. Họ ăn tối, sau đó cô
dọn bàn. Anh đề nghị giúp một tay nhưng cô từ chối. Vậy nên anh ngồi đọc
sách bên ngọn đèn bàn, lắng nghe tiếng lau dọn vọng ra từ trong bếp, rồi cô
đi ra và vào phòng ngủ. Vì đi chân trần nên khi cô bước ra từ phòng ngủ,
anh không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào trên sàn nhà; chỉ khi nhìn lên
anh mới nhận ra cô đang đứng bên cạnh mình - sự hợp lý đơn giản và gọn
gàng của những đường cong trên cơ thể cùng cái nhìn chăm chú và tỉnh táo
từ đôi mắt màu vàng của cô. Cô gỡ cuốn sách khỏi tay anh và đặt nó lên
chiếc bàn mới được cải tạo. “Cởi quần áo ra nào”, cô nói. “Em vẫn có thể
làm chuyện ấy đấy.”

Trong hai tuần tiếp theo, anh vẫn không nói với cô về chuyện mình

mất việc. Anh không còn sợ tin xấu của mình có thể làm ảnh hưởng đến
việc mà cô đang tập trung, bởi nếu lý do đó từng có hiệu lực thì giờ đây nó
cũng chẳng còn như vậy nữa, và không còn khả năng anh có thể tìm được
việc làm trước khi cô cần phải biết sự thật vì anh đã thử và đã thất bại, cũng
chẳng phải vì anh có niềm tin giống như niềm tin của Micawber

[13]

về

tương lai; có lẽ một phần là do anh hiểu rằng đủ trễ muộn sẽ trở thành đủ
sớm, nhưng chủ yếu (anh không cố gắng phỉnh phờ bản thân) là bởi anh đặt
niềm tin sâu sắc ở cô. Không phải ở anh và cô, mà là ở cô thôi. Chúa sẽ
không để nàng chết đói đâu, anh nghĩ. Nàng quá đáng giá. Chúa sẽ đối xử
tốt với nàng. Ngay cả người đã tạo ra tất cả mọi thứ cũng mê thích một thứ
gì đó đủ để muốn giữ gìn nó chứ. Vậy là hàng ngày, anh vẫn rời căn hộ vào
giờ thường lệ và ngồi ở ghế đá công viên cho đến lúc phải về nhà. Và mỗi
ngày một lần, anh lấy ví, lôi ra một mảnh giấy ghi số tiền đang giảm dần,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.