CỌ HOANG - Trang 96

ngắm hằng đêm trong suốt cuộc đời - và biết rằng sự thật là như vậy nhưng
không biết giải thích bằng cách nào và tại sao mình lại biết.

Có điều gì đó không ổn xảy ra với anh. Anh ngồi nhìn thứ mà mình

tạo ra, hân hoan và ngạc nhiên đến mức sửng sốt trước sự khéo léo của
mình trong việc sáng chế cho Thượng Đế và tự nhiên một thứ bộc lộ sự phí
phạm, ngông cuồng không có khuôn mẫu, phi lý, phi toán học và chẳng
theo bất kỳ trật tự nào, chứng minh những khó khăn trong việc làm tính khi
anh phát hiện ra mình đã để tháng Mười có những sáu tuần và ngày mà anh
đang sống là ngày Mười hai tháng Mười một. Anh cảm thấy dường như
mình có thể nhìn thấy rõ rành rành các chữ số rất thật và đơn lẻ trong sự kế
tiếp không tên của những ngày đã mất; anh dường như nhìn thấy dãy hộp
chứa thực phẩm trên giá cách mình nửa dặm, các hình thù rõ ràng như
những quả ngư lôi giờ đây đã rơi từng chiếc từng chiếc một khỏi giá -
không tiếng động và trọng lượng - vào khoảng thời gian chậm chạp không
phải về phía trước mà ở trạng thái ngược dòng thời gian và bằng cách nào
đó tìm thức ăn cho hai nạn nhân của nó khi họ còn thở; thời gian giờ đây là
đối tượng chuyển động, tiến về phía trước một cách từ từ và chẳng thể
cưỡng lại được, thấm hút những chiếc can đó, từng chiếc, từng chiếc một
cách đều đặn và không ngừng như bóng mây bao trùm không gian. Đúng
vậy, anh nghĩ. Mùa hè India đấy. Mình đã bị một ả điếm già dụ tới thiên
đường của một gã đần; bị thần Lilith già khụ và mệt mỏi của năm bóp
nghẹt và vắt kiệt tất cả sức mạnh lẫn ý chí.

Anh đốt những tờ lịch đi rồi quay trở về căn nhà bên hồ. Cô vẫn chưa

về. Anh đi tới giá để thực phẩm và đếm những chiếc hộp trên đó. Khoảng
hai tiếng đồng hồ nữa mặt trời mới lặn; khi nhìn về phía hồ, anh phát hiện
ra rằng hiện tại mình không nhìn thấy mặt trời mà chỉ có một đám mây lớn
như đám bông bẩn trên bầu trời giăng từ phía đông lên phía bắc, sang phía
tây và cảm giác không khí cũng đã thay đổi. Đúng vậy, anh nghĩ. Đồ chó
cái già. Cô ta đã phản bội mình và bây giờ cô ta thậm chí không cần phải
giả vờ giả vịt nữa. Cuối cùng anh nhìn thấy cô đi vòng theo bờ hồ trở về,
mặc quần của anh cùng một chiếc áo len cũ mà họ tìm thấy trong tủ để
chăn. Anh bước ra để gặp cô. “Lạy Chúa lòng lành”, cô nói. “Em chưa bao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.