CÓ MỘT LOẠI YÊU AI DÁM NÓI - Trang 20

Minh Võ rồi ạ.”

“A, phương ngôn của Minh Võ, tuy thua kém ngôn ngữ điền tộc, nhưng

cũng là hoá thạch nhỉ. Lần trước còn có người đề nghị xin thế giới công
nhận ngôn ngữ này là di sản văn hóa phi vật chất. Tôi cho rằng, phải được
bảo hộ. Nếu không, qua hơn hai năm, sẽ hoàn toàn mai một.”

Đỗ Vi Ngôn gật đầu, cuối cùng cười cười nói: “Chúng em đang nắm

chắc thời gian, mấy ngày nữa sẽ qua bên ấy điều tra nghiên cứu.”

“Tốt lắm! Tốt lắm!” Lão tiên sinh đầu đầy tóc bạc rạng rỡ dưới ánh đèn,

“Cho dù tiến hành khai phá là cần thiết, nhưng cũng phải giữ gìn văn hóa
thật tốt. Lý giải của tôi chính là, chính phủ nhất định phải phối hợp nhịp
nhàng hai vấn đề này với nhau. Ví như phương ngôn vậy, không thể khai
phá, khi du khách ồ ạt tiến vào, người người đều bắt đầu nói tiếng phổ
thông, sau đó phương ngôn liền bị tiêu diệt sạch sẽ. Như vậy nhìn về lâu về
dài, cái được không bù đắp đủ cái mất đâu.”

Giang Luật Văn bưng ly rượu lên, mỉm cười nói: “Ý kiến của các vị

chuyên gia, khi tiến hành khai phá chúng tôi đều sẽ cân nhắc xem xét. Xin
hãy yên tâm.”

Uống cạn một ly, anh lại cúi đầu nói với Đỗ Vi Ngôn: “Khi nào bọn em

đi Minh Võ? Có muốn đi cùng nhau không?”

Trong lòng Đỗ Vi Ngôn hơi ngứa ngáy, có điểm khó có thể từ chối lời đề

nghị này. Nếu như cùng Uỷ ban khai phá của chính phủ tiến vào Minh Võ,
chắc chắn là bất cứ chuyện gì cũng sẽ trở nên thuận tiện hơn nhiều…
Nhưng vấn đề là, sẽ phải đi cùng anh ư?

Giang Luật Văn tiếp tục nói: “Với lại quả thật bọn anh cũng cần cố vấn

về mặt ngôn ngữ và người dẫn đường hiểu tiếng đia phương.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.