CÓ MỘT LOẠI YÊU AI DÁM NÓI - Trang 47

Người lái xe có phần bất đắc dĩ nhếch miệng cười cười, mắt lại nhìn cô

gái trẻ tuổi quần áo phong phanh cả người lại ướt đẫm, cuối cùng chỉ chỉ
vào chiếc xe bên kia:“Này, cô chờ một chút, để tôi đi hỏi đã.”

Trong mưa to tầm tã, Đỗ Vi Ngôn đi về phía chiếc xe màu đen kia,

không ngừng nói với lái xe:“Cảm ơn anh.”

Lái xe giật ra cửa bên ghế phụ, cười nói:“Không có gì.” Lại cúi đầu

xuống nói với người nọ ở phía sau xe,“Làm phiền rồi, Dịch tiên sinh.”

Chỉ nghe thấy người nọ ở phía sau không nặng không nhẹ đáp lại một

tiếng, Đỗ Vi Ngôn theo bản năng muốn ló người nhìn xem người ở phía sau
trông như thế nào, chỉ là ánh mắt lướt qua mấy cái vali trên ghế phụ, rõ
ràng ghế phụ không thể ngồi, bỗng nhiên cô có chút lúng túng không biết
làm sao.

Vẫn là thanh âm kia như cũ nhàn nhàn truyền đến:“Để cho cô ấy ngồi

phía sau đi.”

Không biết có phải do mùa thu bỗng nhiên rét lạnh hay không, Đỗ Vi

Ngôn chợt sợ run cả người, răng không ngừng va vào nhau lập cập……
Thanh âm này, vì sao lại quen thuộc như vậy? Lúc cô vòng trở lại đi về chỗ
ngồi phía sau, thấy chính mình đạp vào mấy vũng nước nho nhỏ, bước chân
lảo đảo, thiếu chút nữa trực tiếp ngã ngập vào trong.

Cửa xe đóng lại thật mạnh.

Cô không nhịn được, nâng mắt lên, thử quan sát người ngồi bên cạnh.

Là một người đàn ông trẻ tuổi, trong tay giơ lên một quyển tạp chí, hoàn

toàn che khuất khuôn mặt của hắn.

Đỗ Vi Ngôn trong lòng hơi giật mình, nhìn thấy đó là một quyển tạp chí

ngôn ngữ, phần in ở góc trang bìa là hai chữ “Điền tộc” — cô biết rằng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.