CÓ MỘT LOẠI YÊU AI DÁM NÓI - Trang 61

Thì ra là một tiệm trà, Đỗ Vi Ngôn tìm một bàn vuông trong góc ngồi ổn

thỏa, góc độ không tệ, có thể thấy sân khấu nho nhỏ kia rất rõ ràng.

Nhân viên phục vụ lanh lợi đã từ một bên lách tới, dùng tiếng phổ thông

nhưng đặc sệt tiếng địa phương hỏi:“Cô muốn uống gì?”

Đỗ Vi Ngôn chưa kịp mở miệng, đã có giọng nam êm tai thay cô trả

lời:“Hai ly trà bát bảo.”

Phần lớn ánh đèn tập trung trên sân khấu, ánh sáng trong tiệm trà có chút

mịt mờ, bóng người lay động, càng mơ hồ không rõ. Chỉ có gương mặt
Giang Luật Văn gần ngay trước mắt, ánh mắt hờ hững lưu chuyển ý
cười:“Anh từ khách sạn đuổi theo ra đến ngoài, trong nháy mắt đã không
thấy em. Còn tưởng là em chạy mất.”

Người phụ nữ trên sân khấu đeo mặt nạ, xem chừng tuổi cũng không còn

trẻ, thân hình hơi mập mạp, thanh âm cũng không thể nói là ngọt, vừa lúc
tiếp lấy câu nói kia của Giang Luật Văn, chậm rãi xướng lên.

Đỗ Vi Ngôn hướng về phía anh cười cười, dùng tay ra hiệu“Xuỵt”, bắt

đầu hết sức chuyên chú xem diễn.

Người phụ nữ mặc áo dài trong tay cầm một chiếc giày, cùng người đàn

ông kia ôm nhau, xem ra cảnh tượng này là đang khóc lóc nghẹn ngào.

Người đàn ông và người phụ nữ trên sân khấu đều đã quá trung niên, đeo

mặt nạ với những nét vẽ thô kệch, càng chẳng có một chút quan hệ gì với
xuất chúng cả, ca từ na diễn cũng không trầm bổng đẹp đẽ bằng Việt
kịch(3) côn khúc, đa phần đối thoại bằng tiếng địa phương dân gian, đơn
giản dễ hiểu.

Một màn kia dài đằng đẵng, mà lại giống như ngắn ngủi. Dường như cô

đang chìm đắm trong suy tư và hồi tưởng, đến nỗi những biến hóa quanh
mình, đột nhiên bị cô gạt qua một bên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.