CÓ MỘT MẦM HOA ĐÃ NHÚ DƯỚI TRO TÀN - Trang 113

TẬP ĂN

Ă

n để sống, chứ không phải sống để ăn. Mỗi một ngày, mở mắt dậy,

có biết bao lo toan mà lịch làm việc dày đặc, thoáng nghĩ đến, có người đã
thở dài. Ối dào, biết bao công việc đang hiển hiện trước mắt. Thôi kệ, việc
đâu còn có đó, trước mắt phải... ăn cái đã.

Thử một ngày, nhiều ngày không được ăn, ta sẽ có cảm giác thế nào?

Trong cái nhìn của nhà văn Thạch Lam, lúc ấy: “Cơn đói lại sôi nổi dậy
như cào ruột, xé gan, mãnh liệt, át hẳn cả nỗi buồn. Chàng muốn chống cự
lại, muốn quên đi, nhưng không được, cái cảm giác đói đã lan ra cả khắp
người như nước triều tràn lên bãi cát. Mỗi lần cơn gió, mỗi lần chàng ngửi
thấy mùi ngậy béo của miếng thịt ướp, mùi thơm của chiếc bánh vàng, mũi
Sinh tự nhiên nở ra, hít mạnh vào, cái mùi thơm thấu tận ruột, gan, như
thấm nhuần vào xương tủy”. Rõ ràng, ăn đã là một nhu cầu không thể thiếu.
Ngày trước, chỉ cần ăn cho no, dù cơm độn bo bo, sắn, ngô, khoai gì gì
cũng đặng, miễn là phải chắc ruột. “Ngày ba bữa, vỗ bụng rau bịch bịch
đã là ước mơ của nhiều người. Thế nhưng, thời buổi này không chỉ ăn no
và còn phải ngon nữa.

Thế nào là ăn ngon?
Có phải trên mâm ê hề sơn hào mỹ vị, này đùi gà váng mỡ bóng nhẫy,

nọ cá chiên thật giòn, kìa tôm hùm béo ngậy...? Chưa chắc đã ngon bởi cái
ngon không lệ thuộc vào giá trị cụ thể của thực phẩm mà chính tâm trạng
của thực khách lúc ấy thế nào. Ngồi bàn tiệc sang trọng với món ngon vật
lạ chỉ có trong cung đình nhưng lòng ngổn ngang phiền muộn, âu lo thì liệu
ăn có ngon? Đang ngồi ăn với người tình mà cứ lấm la lấm lét, láo liên nhìn
trước ngó sau vì biết đâu “sư tử Hà Đông” sẽ đến đánh ghen, liệu ăn có
ngon? Chả bù cho đôi tình nhân kia, yêu nhau quá, yêu như Roméo -

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.