CÓ MỘT MẦM HOA ĐÃ NHÚ DƯỚI TRO TÀN - Trang 144

ĐÔI LÚC CŨNG CẦN...NÓI DỐI

N

ghe kỳ cục quá, tại sao phải nói dối chứ?

Ông bà ta từng dạy: “Ăn ngay nói thật, mọi tật mọi lành”. Chẳng thà

“ăn cục nói hòn”, dù vụng về, thô kệch nhưng câu nói ấy chân chất, thật thà
vẫn hơn cái kiểu “ăn xuôi nói ngược”, thêm thắt “hoa lá cành” một cách dối
trá. Đành rằng, quan niệm này hoàn toàn đúng nhưng đôi lúc, ta cũng phải
biết nói dối. Tuy nhiên lời nói dối ấy, trước hết phải xuất phát từ thiện ý vì
biết nghĩ đến người khác. Nghĩ rằng, với lời nói dối ấy, nếu họ tin là thật,
có thể trở thành động lực, nguồn vui sống khi đang chìm đắm trong cõi bi
quan, hoang mang về sức khỏe, về niềm tin đã mất...

Tôi sực nhớ đến năm tháng cuối đời của thi sĩ lừng danh Hàn Mặc Tử.
Những ngày ấy, ông sống trong tâm trạng đớn đau: “Ta muốn hồn trào

ra đầu ngọn bút/ Mỗi lời thơ đều dính não cân ta/ Bao nét chữ quay cuồng
như máu vọt/ Như mê man chết điếng cả làn da”.
Làm thế nào để an ủi tinh
thần người bệnh? Bấy giờ, nhà văn Trần Thanh Địch mới gửi thư giới thiệu
Hàn Mặc Tử làm quen với một thiếu nữ xinh đẹp có cái tên nũng nịu, âm
vang như thơ: Thương Thương. Từ đó, những cuộc giao thiệp qua thư từ đã
diễn ra và khiến chàng thi sĩ hào hứng tột cùng để nảy sinh ra một nguồn
thơ mới.

Do tin bạn đã giới thiệu, Hàn Mặc Tử hoàn toàn không biết Thương

Thương chỉ là cô gái mới độ tuổi trăng rằm, nhưng qua trí tưởng tượng:
“Em sẽ là Nàng Thơ của anh. Cứ nghĩ đến em, thế là vui sướng lắm rồi,
quên hết cuộc đời tận khổ, gian lao. Mà sau này, văn thơ anh ảnh hưởng ở
em, nếu có chút giá trị gì đối với văn học, cái công của em không phải là
nhỏ”. Thật vậy, chính nhờ hình ảnh của Thương Thương, ông đã có cảm
hứng để viết nên kịch thơ Duyên kỳ ngộQuần tiên hội.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.