CÓ MỘT MẦM HOA ĐÃ NHÚ DƯỚI TRO TÀN - Trang 18

MỘT NGÀY RẤT ĐẸP

(Tặng Tẹo, em út)

T

hế nào là một ngày đẹp khiến lòng vui tươi như đứa trẻ lên mười?

Mỗi người có một cách lựa chọn.
Một buổi sáng đẹp, với tôi, lúc thức dậy, từ trên nhà bước xuống đã

thấy cửa mở, có tiếng quét sân, có tiếng bơm nước... Nghĩa là mẹ tôi còn
khỏe, bà cụ đã làm mọi việc hằng ngày. Điều này khiến tôi yên tâm. Lo
lắng nhất vẫn là lúc mỗi sáng thức dậy, bà cụ vẫn còn nằm trên giường.
Như thế, chỉ có thể là ốm đau.

Hình dung gương mặt người mẹ, có lẽ ít ai nhớ lúc mẹ mình cười. Từ

hàng ngàn năm nay, người phụ nữ ngay từ lúc sinh ra, không sống cho
mình mà sống cho người khác, ngay từ lúc thò lò mũi xanh đã phải biết
chăm sóc em, bếp núc đỡ đần cho mẹ phần nào. Ngày vui nhất, ngày lên xe
hoa về nhà chồng lẽ ra phải rạng rỡ, reo vui, nhưng không, nhìn kỹ, dù
miệng đang cười nhưng từ sâu thẳm của ánh mắt kia đã gợn lên sự âu lo,
thắc thỏm. Dù theo chồng, nhưng trong lòng vẫn còn nghĩ đến trách nhiệm
làm chị, làm em, làm con.

Nhà văn Thạch Lam viết không nhiều, nhưng truyện ngắn của ông,

mỗi lần đọc lại nhiều người rưng rưng bởi hình ảnh người mẹ đã trở thành
biểu tượng của sự nhẫn nại, chịu thương chịu khó vô bờ bến. “Từ buổi sáng
tinh sương, mùa nực cũng như mùa rét, bác ta đã phải trở dậy để đi làm
mướn cho những người có ruộng trong làng. Những ngày có người mướn
ấy, tuy bác phải làm vất vả, nhưng chắc chắn buổi tối được mấy bát gạo và
mấy đồng xu về nuôi lũ con đói đợi ở nhà. Đó là những ngày sung sướng

(Nhà mẹ Lê). Nỗi sung sướng ấy giản dị mà cao thượng quá. Với người mẹ,
con cái là tất cả, là niềm hy vọng, niềm vui lớn nhất. Nếu người chồng léng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.