CÓ MỘT MẦM HOA ĐÃ NHÚ DƯỚI TRO TÀN - Trang 40

Gạch Bát Tràng mát lạnh
Mang giày đi sao đành?
Dưới ao sâu con cá
Quẫy đuôi cũng hiền lành
Gái men lam óng ả
Rơm vàng mượt bước chân
Một tiếng chim ngọt lịm
Tan trong chiều nhẹ tênh
Trong làn gió cổ kính
Ru lòng yên tĩnh hơn
Ngói âm dương lăng miếu
Rêu xám ướt và mềm
Một chiều qua vội vã
Nỗi nhớ lại lâu quên...
Thì ra nhà thơ khi du lịch vẫn là kẻ “có lợi” nhất, vì ít ra ngoài những

sản vật, khiến thức đem về, anh ta còn có dịp tiếp cận với một nguồn năng
lượng mới để làm giàu cho cảm hứng sáng tạo.

Lại nghĩ, làm du lịch mà không “móc túi” được du khách thì đâu phải

làm du lịch. Với tôi, có hai trường hợp đáng nhớ: Năm kia khi đặt chân lên
Mỹ Sơn, ngay giữa trời nắng chói chang, chúng tôi phải lội ngược về Đà
Nẵng, vì nơi ấy không có gì để... ăn cho khoái khẩu! Và năm nọ, nhân dịp
30.4, chúng tôi ra Vũng Tàu chơi, cứ tưởng tiền thuê khách sạn cũng “ngày
như mọi ngày”, nhưng không ngờ do đón số lượng khách nhiều nên các
khách sạn lập tức... tăng giá đồng loạt gấp đôi! Bực mình quá, chúng tôi
phải bấm bụng. Lúc về, tôi viết bài phản ánh đăng trên báo Vũng Tàu.
Nhưng sau đó, dăm lần tôi gọi điện thoại cho anh Phạm Quốc Toàn - Tổng
biên tập báo, hỏi Sở Du lịch có trả lời gì không, anh cho biết là... không!
Thế là mỗi lần nghĩ đến nơi ấy, muốn đi chơi lần nữa, cũng ngại chạm phải
kiểu “cứa cổ” trên nên đành chuyển đi chơi ở Mũi Né vậy.

Trong khi đó, tại Thái Lan, họ nghĩ ra nhiều “độc chiêu” để “moi” tiền

của du khách một cách hợp lý. Mà thôi, kể lại làm gì, ai cũng biết cả rồi, lại
không khéo có người cho rằng “đi xa về nhà nói khoác”, vì sự so sánh nơi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.