CÓ MỘT MẦM HOA ĐÃ NHÚ DƯỚI TRO TÀN - Trang 5

cũng là lúc “dọn lòng” của chính mình, loại bỏ đi những tị hiềm ganh ghét
nhỏ nhoi đã giăng tơ nhện từ ngày này qua tháng nọ. Sự u ám ấy, sao
không gạt bỏ đi cho nhẹ lòng? Mà trong lòng mỗi chúng ta sự ngổn ngang
ấy... ”
(Về thu xếp lại).

Đọc Lê Minh Quốc bây giờ, tôi thấy anh đã thực sự chuyển hóa, khác

đi với một Lê Minh Quốc tôi quen biết trước đây. Anh thành thực kể rằng
khi viết chuyên mục “Sức khỏe cho tâm hồn” ở một tờ báo, anh luôn tự hỏi
mình: “Tâm hồn mình có đủ trong sáng, hướng thiện để bàn luận về sự yêu
thương trong đối nhân xử thế?”...Và rồi anh nhận ra, xưa, là con người
hành động, anh nghĩ“muốn thay đổi phải có sự tác động giáo dục từ gia
đình, nhà trường và môi trường xã hội”, nay thì anh đã nhìn ra hạt giống
hướng thiện ở trong ta: “Hạt giống hướng thiện ấy mình gieo ngay trong
tâm hồn chính mình. Ta sống với với nó, nuôi dưỡng nó...”. Đúng vậy. Chỉ
có cách quay về nương tựa chính mình. Cõi Phật không ở đâu xa! Tâm
thanh tịnh thì cõi Phật thanh tịnh.

Trả lời người bạn đồng nghiệp đặt câu hỏi, anh nói: “Tôi luôn ý thức

rằng, những gì viết là điều hằng tâm niệm; hoặc mục tiêu đang hướng tới.
Viết cũng là một cách tự giáo dục lấy chính mình”.

Đoản văn, tùy bút của Lê Minh Quốc có lẽ là chỗ tâm đắc của anh,

chỗ anh gởi gắm nhiều nhất. Có thể nhiều điều chưa nói ra và nhiều điều
chưa nói hết, nhưng nó chân tình và sâu lắng. Thơ, ca dao, tục ngữ... được
chọn, câu nào cũng đắt. Và dĩ nhiên, không thiếu chút dí dỏm đáng yêu
kiểu Lê Minh Quốc.

Và như thế, hôm nay ta có trong tay tập Có một mầm hoa đã nhú dưới

tro tàn.

Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc
(Sài Gòn 11.2015)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.