CÓ MỘT MẦM HOA ĐÃ NHÚ DƯỚI TRO TÀN - Trang 51

nhiều lần bài vở không đưa kịp quy trình nhà in, ông chủ bút sai người đến
giục. Tản Đà nổi cáu và nói một câu nổi tiếng: “Làm thơ có phải bổ củi đâu
mà lúc nào cũng có thơ!”. Từ thơ, bỗng dưng tôi liên tưởng đến... phở. Bởi
lẽ, không phải lúc nào ăn phở cũng ngon mà phải có “thời điểm” cần thiết.
Nhưng trước hết thử hỏi phở là cái gì? Thôi thì, ta thử nghe những người
sành ăn giải thích bằng sự cảm nhận riêng và đầy ngẫu hứng:

Nước dùng nóng lắm đấy, nóng bỏng rẫy lên, nhưng ăn phở như thế

mới ngon. Thịt thì mềm, bánh thì dẻo, thỉnh thoảng lại thấy cay cái cay của
gừng, cay cái cay của hạt tiêu, cay cái cay của ớt; thỉnh thoảng lại thấy
thơm nhè nhẹ cái thơm của hành hoa, thơm hăng hắc cái thơm của rau
thơm, thơm dìu dịu cái thơm của thịt bò tươi và mềm... rồi thì hòa hợp tất
cả những vị đó lại, nước dùng cứ ngọt lừ đi, ngọt một cách hiền lành êm
dịu, ngọt một cách thành thực
...” (Vũ Bằng).

Mùa nắng ăn một bát, ra mồ hôi, gặp cơn gió nhẹ chạy qua mặt lưng,

thấy như giời quạt cho mình. Mùa đông lạnh, ăn bát phở nóng, đôi môi tái
nhợt thắm tươi lại
...” (Nguyễn Tuân).

Nếu là gánh phở ngon thì nước dùng trong và ngọt, bánh dẻo mà

không nát, thịt mỡ gàu dòn chứ không dai, chanh, ớt với hành tây đủ cả.
Chả còn gì ngon hơn bát phở như thế nữa
” (Thạch Lam).

Vậy phở đã ngon thì ăn vào “thời điểm” nào mới tuyệt ngon? Ăn vào

lúc sớm mai thì ngon đã đành rồi. Nhưng ấn tượng khó quên nhất vẫn là lúc
khuya khoắt thả bước chân lang thang trên phố, bụng đói, ngật ngà trong
men say lẫn đang buồn ngủ và lơ mơ nhớ lại bao phiền muộn trong ngày,
làm một tô phở thì ta như thấy tỉnh hẳn. Tỉnh như sáo. Lại yêu đời lạ
thường!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.