CÓ MỘT MẦM HOA ĐÃ NHÚ DƯỚI TRO TÀN - Trang 64

tay út. Cái “nhưn” ấy rất quan trọng, khi đói người ta luôn có cảm giác
thèm ngọt!

Đơn giản vậy thôi sao?
Vâng, chỉ có thế.
Các chiếc bánh cơm dẻo này được đặt trang trọng ở bàn thờ Tổ quốc

trong căn hầm của đại đội trưởng. Ai canh gác, ai cảnh giới thì cứ làm
nhiệm vụ. Ai ngồi tụ năm tụ ba tán phét, kể chuyện ngày Tết thì cứ việc.
“Giao thừa là để người câm/ Ngồi yên không nói nghe trầm hương bay”.
Ấy là lúc sắp chạm đến thời khắc thiêng liêng. Không ai nói với ai một lời.
Trầm ngâm và chụm tai nghe lời chúc Tết từ quê nhà qua làn sóng truyền
thanh từ chiếc radio mà chỉ riêng đại đội trưởng mới có. Sau đó, chúng tôi
chia nhau thưởng thức những cái bánh cơm dẻo do chính tay mình đã làm
ra từ lúc trời vừa chập chững xế bóng. Đó là bữa ăn được “cải thiện” bởi
đường thốt nốt, bởi phần quà quý báu mà thường ngày không thể có...

Cầm trên tay chiếc bánh cơm dẻo, tôi nghĩ về hạt gạo. Nghĩ về mệnh

lệnh ngắn gọn nhưng dứt khoát: “Đi tải gạo” trong lúc nửa đêm. Nghĩ về
đồng đội tôi, có người “bỏ cuộc chơi” khi trên vai cõng ba lô đầy gạo,
nhưng lại trở về cát bụi với bụng đói meo. Cái bánh cơm dẻo “nhưn”
đường thốt nốt luôn luôn sống trong tôi như một niềm ân sủng mà tôi đã
tìm được từ hạt gạo trong những ngày tháng sống ở chiến trường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.