CÔ NÀNG MẠNH MẼ - Trang 298

Vội vàng thay đồ, tôi chạy ào xuống lầu gọi anh ta lại.

Anh ta lập tức ném con chó vào lòng tôi, lạnh lùng nói: “Đồ của mình

thì tự ôm về đi, tôi với cô không quen không thân, mắc gì phải nuôi chó
dùm cô.” (Bạn rất phủi)

Tôi bất đắc dĩ phải vác nợ dùm Trình Thần nên cố gắng khuyên nhủ:

“Không phải Phương Dĩnh rất thích chó con sao? Anh cứ để nó nuôi một
con cũng có sao đâu”

Phương Thả khoanh tay trước ngực: “Một con thì được, nhưng giờ nó

đang mang bầu, mai mốt sinh ra một đống chó con thì phải làm sao? Với
tính tình của Phương Dĩnh chắc chắn sẽ không bán hay vứt bỏ, nhà tôi cô
cũng thấy rồi đấy, không thể nuôi nhiều chó như vậy được.”

Tôi bình tĩnh nói: “Vậy bỏ con chó con đi là được.”

Anh ta xoay người bước đi: “Đây là chuyện của cô.”

Tôi vội vàng kéo hắn lại: “Đợi đợi đợi đợi! Được rồi, tôi nói thật vậy,

đây là chó của bạn tôi, để tôi gọi cho cô ấy đã, nếu cô ấy đồng ý bỏ con chó
nhỏ thì chúng ta cùng đến bệnh viện, giải quyết xong thì anh mang nó về.
Sau này đỡ phải đi thêm một lần nữa.”

Anh ta nghĩ nghĩ rồi gật đầu đồng ý.

Lúc này tôi mới từ tốn gọi điện thoại cho Trình Thần, ai dè vừa nghe

đến bốn chữ ‘bỏ con chó con’ chị đã nổi sung: “Tại sao chứ! Tại sao chứ!
Không được, nói gì thì gì cũng không được bỏ nó! Phải giữ nó lại, nhất
định phải giữ lại! Chị đến liền đây, Hà Tịch em dám cùng thằng cha kia đến
bệnh viện thì biết tay chị!”

Nói xong liền cúp điện thoại cái cụp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.