CÔ NÀNG MẠNH MẼ - Trang 350

Tôi gạt mạnh tay anh, anh không hề đề phòng nên chiếc nhẫn bay vuột

khỏi tay, không biết rơi vào xó xỉnh nào.

Tôi nhìn chằm chằm Tần Mạch, sắc mặt anh trắng bệch, vô cùng khó.

“Em nói rồi, em ngại dơ bẩn.” Tôi nói tiếp, “Cho dù là tay, môi, ánh

mắt hay là trái tim đã từng lạc lối, em đều sợ bẩn.”

Anh nhìn tôi rất lâu, yết hầu trượt lên trượt xuống liên tục, tận lực đè

nén cảm xúc, cuối cùng nhẫn nhịn nói: “Nếu căn cứ theo tiêu chuẩn của em
thì chỗ này vô cùng sạch sẽ” Anh mạnh mẽ kéo tay tôi đặt lên ngực mình
“Chỉ có điều, Hà Tịch, em chưa từng tin anh.”

Tôi nhìn xuống, cười nhạt: “Tần Mạch, đừng bày ra bộ dạng thâm tình

như vậy, em sợ đó.” Lần này, tôi dễ dàng rút tay mình khỏi tay anh.

“Anh với Dịch Tình đã không còn quan hệ gì nữa, đều là quá khứ rồi.”

anh cụp mắt, siết chặt nắm tay “Hà Tịch, anh không bẩn.”

Vẻ mặt cố hết sức bình tĩnh của anh không giấu được tia nhìn yếu ớt

thoáng quá, tôi tưởng chừng muốn mềm lòng, nhưng cuối cùng giữ vững sự
cứng rắn. Có lẽ tôi giống chiếc bánh tôi đã làm kia, bề ngoài thoạt nhìn
thuần khiết vô hại, ăn vào không mùi không vị, nhưng sâu trong cùng là
một ruột đầy tiêu cay.

“Tần tiên sinh.” Tôi nói, “Anh quên rồi sao, chúng ta cũng đã không

còn quan hệ gì. Những gì anh nhớ đều là quá khứ.”

Anh vẫn trấn tĩnh nhưng sắc mặt đã trắng bệch, yếu ớt như một đứa trẻ

không nơi nương tựa.

Tôi cầm túi xách, lẳng lặng ra cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.