CÔ NÀNG MẠNH MẼ - Trang 371

Sắc mặt Tần Mạch trở nên khó coi, tay siết chặt đống bao túi: “Em bắt

anh đi theo cả ngày hôm nay, hóa ra em còn để bụng…”

“Em không kêu anh đi theo.” Tôi thản nhiên nói, “Mấy thứ này đều

mua bằng thẻ của anh, dọc đường đồ mua được cũng là do anh giữ, nếu
muốn anh có thể lấy hết về. Còn bây giờ muốn ăn cơm anh có thể tùy ý
ngồi chỗ nào cũng được, ngoại trừ chỗ của em. Còn không muốn ăn, anh có
thể đi về.”

Có lẽ chưa bao giờ thấy thái độ không chút lịch sự nào đó của tôi, lại

chưa bao giờ bị tôi chọc giận như vậy, Tần Mạch nheo mắt: “Hà Tịch, hôm
nay em làm những trò này là có ý gì?”

Tôi cười nói: “Em nên hỏi những hành động hôm nay của Tần tiên

sinh anh là có ý gì mới đúng? Không phải anh rời bỏ em từ lâu rồi sao, đã
cho em tự do hai năm thì sao không để em tự do nốt cuộc đời này đi. Giờ
anh quay về, lù lù xuất hiện trước mặt em, là muốn quấy rầy cuộc sống của
ai đây?” Những lời này ban đầu chỉ là trêu chọc, nhưng về sau càng nói
càng nghiêm túc.

Tần Mạch nghe xong mấy lời chất vấn của tôi, lẳng lặng xách mấy cái

túi ngồi vào bàn phía sau tôi.

Chúng tôi ngồi quay lưng lại với nhau, ở giữa chỉ cách hai cái lưng

ghế.

Tôi gọi đồ ăn xong, nghe phía sau nghe Tần Mạch cũng gọi một phần

giống tôi. Lúc dọn món, người phục vụ bưng lên một đĩa toffee chuối(*)
trước, tôi nhìn phía trước, thở dài nói trống không: “Có người ấy mà, khi
phủi tay ra đi, chỉ để lại một lý do đơn giản, vứt bỏ mọi tình cảm một cách
vô trách nhiệm, cũng giống như món toffee chuối này cứ dính dính hoài
không dứt, thật là khó chịu.”

(*) Đây là món toffee chuối:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.