CÔ NÀNG MẠNH MẼ - Trang 91

Đợi anh ta bước đến gần, một tay vịn khung cửa, định nói chuyện với

tôi thì tôi cười ha ha rồi thả tay.

Quên nói, lò xo cửa lớn vô cùng mạnh, ngay khi tôi thả tay, cánh cửa

đóng sầm một tiếng, đập mạnh vào mu bàn tay của người nào đó.

“Á!!!”

Cả hàng lang tràn ngập tiếng kêu la thảm thiết của ai đó.

Anh ta còn chưa kịp thu tay về, tôi đã bồi thêm một cú đá vào cửa, cửa

càng khép chặt, cũng ngăn không cho anh ta có cơ hội rút tay ra.

“Hà Tịch! Mẹ kiếp, cô điên rồi!” Bên kia tất nhiên là đau đến la hét

không ngừng, tuy tư thế đá vào cửa của tôi nhìn rất oai phong nhưng lực đá
lại yếu nên cách đơn giản nhất là tôi dựa cả người vào cửa, vừa dùng sức
đẩy chặt cửa vừa mò mẫm trong túi lấy ra một cây bút xong viết một chữ
“tiện”* (* đê tiện) thật to trên mu bàn tay anh ta.

Thỏa mãn nhìn kiệt tác của mình, tôi bình tĩnh ném bút xuống, hít sâu

một hơi nói: “Đúng vậy, tôi điên rồi. Lần trước tôi đã nói gì với anh nhỉ, cắt
phứt “thằng nhỏ” của anh, anh muốn thử không?”

Tôi nhích người ra, anh ta vội vã rút tay về. Cánh cổng cũng theo quán

tính đóng lại.

Sau lớp cửa sắt, gương mặt anh ta dường như bị cắt thành từng khối,

từng khối vuông nhỏ. Tôi nói rành mạch: “Dương Tử, tôi nói rồi, hãy cút
khỏi cuộc sống của tôi, đừng lượn lờ trước mặt chọc giận tôi nữa.”

Hắn ôm tay, vẻ mặt vẻ đau xót.

“Chúng ta chia tay tức là kết thúc rồi, còn có cái quái gì mà nói với

nhau. Còn nữa, chia tay đã lâu vậy rồi anh mới đến tìm tôi “nói chuyện”?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.